Page 125 - Bản Tin Sinh Hoat Cư An Tư Nguy - 7A
P. 125

125


                                                                râm, tôi cũng được mời đi khai báo, bước ra
                                                                ngoài  ,  nhìn  tay  chân  mình  sao  mà  trắng
                                                                thế, trắng xanh xao bệnh hoạn, mới có mấy

                                                                tháng sao thấy mình tệ quá.
                                                                                                                                 ***
                                                                      Phòng  thẩm  vấn  gồm  một  cái  bàn  gỗ

                                                                tạp,  ba  cái  ghế  đẩu.  Người  cán  bộ  ngồi
                                                                xuống  vị  trí  chủ  nhân,  tôi  ngồi  đối  diện,
           đến người cuối cùng anh hãy ra. Tụi em ở  phía tay phải là một bộ đội ngồi ôm khẩu Ak

           đây vài ba tháng là cùng, anh hai thì sẽ mệt  lên đạn sẵn, chắc là nếu tôi mà cựa quậy là
           lắm đó. Liệu mà khai báo ít ít thôi, càng ít  phơ liền.

           càng  tôt.  Thành  thật  khai  báo  sẽ  không  có          Giọng cán bộ miền Nam:
           ngày về đâu, tự giác là tự sát đó.                         - Anh có thấy thoải mái không?
                -  Chú  đừng  lo, anh  biết  anh  phải  làm           - Có, “rất thoải mái”.

           gì.                                                        - Vậy chúng ta bắt đầu làm việc, tôi hỏi
                Mỗi tối tôi thường ngồi kiết già, quay  đến đâu anh trả lời đến đó.
           mặt vô tường thiền mười phút và mười phút                  - Nhất trí với cán bộ.

           sau vẫn trong tư thế đó nhưng không thiền                  - Anh cho biết tất cả những mạng lưới
           mà là cầu nguyện, tâm tình với Chúa. Sau  của anh từ Phú quốc đến Hòn Sơn Rái, Hòn
           này có đứa biết nên đến giờ thiền của tôi tụi  Nghệ, Hòn Tre và Rạch gía.

           nó không ồn ào nữa.                                        - Tôi không hiểu cán bộ muốn nói gì?
                Những  ngày  ở  khám  nhỏ,  tự  nhiên  Tôi là sĩ quan Hải quân; chưa làm nghề đánh

           mình  được  làm  “Trưởng  lão  Cái  bang”,  cá bao giờ làm sao có lưới ?
           chẳng phải làm gì,  ăn uống có người lo. Có                - Anh đừng ngoan cố, tụi tôi có đầy đủ
           những  anh  em  còn  trong  khám  thì  “Thủ  hồ sơ về anh, tôi thẩm vấn chỉ là để xem anh

           cẳng”  dữ  lắm.  Đến  khi  được  tha  về  vẫn  thành thật đến mức nào thôi. Anh nên nhớ
           không quên “Anh Hai” nên có những món  thành thật khai báo là thước đo lòng tự giác
           quà mà tôi không biết ai gửi vào. Tôi bị bắt  của mọi người. Ngày về của anh gần hay xa

           chỉ một mình tôi biết, nhà tôi đâu có ai hay,  là  ở  chỗ  này  đó.  Anh  phải  biêt  rằng,  cách
           vậy mà có đồ thăm nuôi mới lạ chứ. Cũng  mạng  Việt  nam  đã  đánh  thắng  hai  tên  đế
           chẳng  có  gì  to  lớn:  Mớ  tép  tươi,  bó  rau  quôc đầu sỏ thế giới là Mỹ và Pháp. Đế quốc

           muống, bịch me chua, gói thuốc Basto, mấy  Mỹ sẽ đừng hòng trở lại Việt Nam lần nữa,
           con khô…Không đáng gì nhưng tình người  anh cũng đừng trông mong tụi Mỹ trở lại,

           quá đi chứ. Và đến bây giờ tôi cũng chỉ đoán  chỉ uổng công thôi, lại thêm thời gian cải tạo
           thôi chứ không biết đích xác ai là người gửi  càng dài.
           những “Chút tình” đó.                                      -  Tất  cả  những điều  tôi  nói  đều là sự
                Một  ngày  không  đẹp,    trời  mưa  lâm  thật, trong quân đội Miền Nam được phân



                                              Bản Tin Sinh Hoạt Cư An Tư Nguy Số 7
   120   121   122   123   124   125   126   127   128   129   130