Page 92 - Ban tin sinh hoat Cu An Tu Nguy So 3
P. 92
92
Các nạn nhân vô tội đã bị bọn sát nhân khát máu Tôi đề nghị anh Hồ qua tiểu khu hỏi lại tình hình an
mang ra sau chùa bắn theo kiểu hành quyết KGB ninh vùng đó đã ổn chưa, rồi sau đó, chúng tôi lên
với một viên đạn vào đầu. Thiếu Tá Từ Tôn Khoáng xe, chở nhau, nhắm vùng Nam Giao trực chỉ.
thì bị bọn chúng ra lệnh bắn nát thây với hơn 200 Một hồi sau, Tiểu Khu cho một tiểu đội, trên
viên đạn vào người! chiếc xe Dodge, với vũ khí đầy đủ đi mở đường,
Sở dĩ tìm được các xác chết tại khe Đá Mài là do nhắm hướng vùng chùa Tường Vân. Anh Thiếu Úy
oan hồn của một thanh nữ Phật Tử bị bọn ác thú bảo bọn tôi ngồi chờ ở ngã ba đường Nam Giao, ngã
Việt cộng thủ tiêu để diệt khẩu, đã chết oan uổng, rẽ vào chùa Tưòng Vân để chờ họ báo tin. Khoảng
tức tưởi, nên đã hiển linh về báo mộng cho mẹ đi nửa giờ sau, viên sĩ quan trở lại bảo tình hình an
tìm xác và đưa đẩy bà mẹ này đến khe Đá Mài. ninh an toàn, ụ không có mìn bẫy và hiện tiểu đội
Trong cái cảnh hỗn mang ấy, tôi đi giữa kinh thành ông vẫn bám sát địa hình.
Huế tang thương, đổ vỡ, lạc lõng, bơ vơ, không định Đột nhiên ông buồn bã, ngậm ngùi nói:
hướng như bị mộng du. Tôi đi mà lòng ngậm ngùi -Quân tôi, cùng một số dân trong xóm, đang đào
thương tiếc như lạc mất người yêu xưa! Tôi đi, nhìn, đất, thấy nhô lên bốn cái đầu tóc, trong đó có một
nghe, phân vân, bồng bềnh như đang sống trong một đầu tóc màu bạch kim. Thật tội nghiệp quá!
cơn ác mộng khủng khiếp! Bọn tôi nhìn nhau thở dài:
Bỗng tôi hoảng hồn vì tiếng Vespa rít lên -Chắc là thầy Discher rồi!
bên cạnh, đồng thời với cái vỗ vai làm tôi giật bắn Mái tóc màu bạch kim, hơi dợn sóng của
người: người thầy tài ba thương mến học trò, xem học trò
-Đã biết tin gì chưa? như con, không ngừng ám ảnh tâm hồn chúng tôi
Tôi định thần nhìn lại, thì ra Đặng Ngọc Hồ, tôi hỏi. đến xót xa.
-Tin gì mà có vẻ gấp rút thế? Bọn tôi cám ơn viên Sĩ Quan và tất cả lên xe, nhắm
-Tìm thấy xác của các thầy Krainick, Discher, hướng chùa Tường Vân trực chỉ.
Alterkoster và cả xác bà Krainick nữa! Chùa Tường Vân nằm về hướng tây nam núi Ngự
-Trời ơi, có chắc không, ở đâu? Bình (hướng Nam Giao, từ phố đi lên), đi quá chùa
-Nghe đâu gần chuà Tường Vân, phía trên giốc Nam Sư Nữ một quãng xa thì rẽ phải, con đường mòn đất
Giao. Rồi Hồ nói luôn: đỏ, thoai thoải dốc với nhiều ổ gà và nhiều bụi rậm.
-Ban đầu dân họ tưởng người Mỹ, họ báo với tiểu Ngôi chùa với mái rêu phong, cổ kính, chung quanh
khu. Tiểu khu liên lạc với Lãnh Sự Mỹ, thì được sân rộng là những ngọn trúc la đà. Ở giữa là ngọn
biết phía Mỹ tuy có thiệt hại khá nhiều, nhưng giả sơn Ngư Tiều Canh Độc. Xa xa, về phía dưới
không có mất tích. Sau liên lạc với viện Đại Học ruộng là hàng tre bao phủ, xanh ngắt một màu, xen
mình và với Lãnh Sự Quán Tây Đức thì biết Đức bị kẽ mấy cây lồ ô, thân vàng có sọc xanh, dịu dàng
mất tích 4 công dân: 3 nam và 1 nữ. Bây giờ thì lay động trước gió. Cảnh chùa tuy đẹp, nhưng bọn
hoàn toàn trùng khớp. tôi không còn lòng dạ nào thưởng ngoạn khung
Tôi chưa kịp đình thần, thì trong tiếng còi cảnh nên thơ!
inh ỏi, đã trông thấy Bùi Hữu Út xuất hiện như một V ừa xuống xe tại sân chùa, đã nghe tiếng cuốc
cơn lốc trên chiếc xe gắn máy, lạng và thắng nhanh xẻng và thấy vài người dân địa phương tụm năm
như chớp! Tôi và Hồ vừa vội vàng nhảy tránh cú tụm ba, cùng một vài anh em quân nhân đang xúm
lạng vừa nói cho Út biết... Đằng xa lại thấy Lê Đình xít đào bới tận bờ hào tre, cách sân chùa khoảng 200
Thiềng, chở Nguyễn Quang trờ tới... mét. Bọn tôi vội vàng chạy lại:
Bọn tôi, vội vàng làm cuộc họp “bỏ túi” trên lề -Tội quá các anh ôi, 3 ông, 1 bà. Tất cả đều bị bắn
đường Trần Hưng Đạo, gần Chi Thông Tin ở chân giống nhau. Tụi Việt cộng thật quá dã man, tán ác!
múi cầu Trường Tiền, bay giờ đã gãy một nhịp do Tiếng một quân nhân phát biểu.
đạn pháo kích của bọn cộng phỉ xâm lược từ "... Trong chiếc hầm chật hẹp đó, 4 người ngoại
phương bắc – vết ô nhục do đoàn cán binh cộng phỉ quốc đều bị trói thúc ké, hai tay bị bẻ quặt ra sau
Bắc việt để lại, khắc một vết nhơ sâu đậm trong lưng, bị siết chặt bằng giây điện thoại truyền tin..."
lòng người dân xứ Huế có lẽ đến muôn đời sau. Tôi vội vàng nhìn theo tay anh chỉ, thấy ba
Khi đó vào khoảng mười giờ sáng, cái lạnh của quân nhân đang cùng một vài người dân, tay cuốc,
những ngày đầu Xuân len lén như dao cắt vào da tay xẻng, nhẹ nhàng xúc đất và cát lên từ một chiếc
thịt, lại thêm cái nắng quái của ngày Xuân, sao hôm hầm đào vội; bề dài khoảng 3.0m, bề ngang khoảng
nay lại khác thường, nó nhợt nhạt, vàng vàng, tai tái 1.0m và bề cao khoảng 1.0m, vừa đủ cho thế quì
như da của một xác chết. Nó như bàng bạc mùi tử thẳng đứng của một người ngoại quốc! Trong chiếc
khí của một thành phố đang ung mủ, đã có lắm hầm chật hẹp đó, 4 người ngoại quốc đều bị trói
người chết oan khiên uất hận; chúng tôi chợt nghĩ thúc ké, hai tay bị bẻ quặt ra sau lưng, bị siết chặt
đến các thầy và thương quá là thương. bằng giây điện thoại truyền tin.
Bản Tin Sinh Hoạt Cư An Tư Nguy Số 3