Page 158 - Bản Tin Cư An Tư Nguy sô 6
P. 158

158

         Tôi sẽ xin – vì lẽ sống còn
         Của Dân Tộc – cùng hòa chung nhịp bước.
         Tuổi cuối đời chỉ mong tròn nguyện ước
         Cùng Toàn Dân đòi lại quyền Người.                              NÀNG THƠ VÀ
         Nghe cả trời Xuân vang dậy tiếng cười
         Khi quỳ ôm chân Mẹ.                                                TẾT ĐÊM TÙ
         Được hôn lên từng nếp da nứt nẻ
         Vì lịch sử oan khiên
         Vì nửa đàn con quên cả hịch truyền                     (Mười Tết trong xà lim biệt giam – Hà Nội
                                                                                        –
         Dựng xây Mùa Xuân Dân Tộc.                             “Hỏi nơi này ? = Ai cũng nói Việt Nam !”)
         Tôi thành trẻ thơ nhoài ôm Tổ Quốc
         Như con tìm Mẹ, thơm ngủ mơ vàng.                                   Võ Đại Tôn (Hoàng Phong Linh)

         Mẹ dẫn con đi, cuốc lại đồng hoang                    Thân kính tặng Quý Bạn Tù Nhân Lương Tâm.
         Cho lúa mọc lừng hương trời Đông Á.
         Bầy em con không còn ai trả giá                       TẾT đêm về, Nàng Thơ tôi dạo gót
         Bán buôn nô lệ da vàng.                               Từng buồng giam thăm viếng bạn tù chung.
         Cho con khỏi nhục khi nhìn cảnh suy tàn               Nghe tâm sự tận đáy lòng đau xót
         Vì giống Việt đang cằn khô Đạo Lý.                    Của bao người trong kiếp sống lao lung.
         Bạo lực vùi chôn Nhân Vị
         Đường hầm heo hút tương lai.                          Mỗi một người, một tâm tư sầu não
         Đời tạm dung, trong mê-tỉnh đêm dài                   Vạn lời Thơ không chép hết bi thương.
         Tôi vẫn thấy đẹp trời Xuân Dân Tộc.                   Tiếng thở dài cuốn theo trời giông bão
         Xuân giữa hồn tôi, hồi sinh Tổ Quốc,                  Lời oán than chìm đáy nước trùng dương.
         Nhạc bừng reo, hoa tỏa ngát hương nồng.
         Hồn sông tôi trôi chảy, vẫn xuôi dòng                 Có những kẻ tuổi già nua cô độc
         Len sỏi đá, về Biển Đông tìm Mẹ.                      Nhìn tường giam như vách đá mồ chôn.
         Xin chờ con – dù hành trang gánh nhẹ                  Bao tâm sự rụng dần theo mái tóc
         Nhưng nặng lòng vì Lẽ Sống Quê Hương.                 Bước Thời Gian giẫm nát cả tâm hồn.

         Em hãy chờ tôi, bóng nước soi gương
         Hồng lên má, nụ cười xưa giấu thẹn.                   Lần ngón tay, đếm năm tù tủi nhục
         Tôi sẽ về - không quên lời ước hẹn                    Hai bàn tay mười ngón đủ mười năm.
         Giữa triều dâng bừng dậy sắc Xuân sang.               Giữa trần gian sao đây là địa ngục
         Xuân của đời tôi xin được hưởng Vinh Quang            Đâu thiên đường ? – mờ mịt cõi xa xăm !
         Toàn Dân Tộc - nắng Xuân hồng phơi phới.              Có những kẻ nằm mơ đàn con dại
         Trời Việt Nam lụa là thay áo mới                      Sống lạc loài như lũ trẻ mồ côi.
         Trẩy hội lên đường, vui đón Tự Do.                    Nhẫm tên con mà nghe lòng tê tái
                                                               Đứa sau cùng đói sữa, khóc trong nôi.
         Võ Đại Tôn. (Hoàng Phong Linh)
         Hải ngoại.                                            Nghe tiếng chó sủa đêm ngoài xóm vắng
                                                               Mơ về thăm từng giấc ngủ con thơ.
                                                               Theo gió đưa chuyến tàu khuya còi vẳng
                                                               Đường ngược xuôi thương cảm vợ bơ vơ.




                                              Bản Tin SHCATN Số 6 Ra Ngày 30/4/2022
   153   154   155   156   157   158   159   160   161   162   163