Page 32 - Bản Tin Cư An Tư Nguy sô 6
P. 32
32
Quốc Hận, tôi lại liên tưởng về những người nghiệp, cả hai đều vụt mất. Những của cải,
thân yêu nay đã không còn. đất đai vườn tuợc tươi tốt đã gợi lòng tham
Chợt ngẫm lại, hình như từ 1975, “tháng của đám người có dã tâm dùng việc cướp bóc
Tư” đối với tôi sao có nhiều phiền lụy quá. làm nền tảng cai trị. Chúng đã trắng trợn
Mấy chục năm dài, bao nhiêu lần tháng Tư đã chẳng còn chút lương tri, mẹ tôi ngậm trái
khiến cho mắt tôi luôn bị sưng đỏ. Ôi! Tháng đắng buông tay vì thân cô thế cô. Bà trầm
Tư nghiệt ngã với nỗi ám ảnh mệt nhoài đớn cảm, bà đau yếu và buông xuôi tất cả để ra đi
đau. Ngoài sự bàng hoàng vì mất nước của trong đau khổ nuối tiếc. Nhưng nếu còn tiếp
tháng Tư năm ấy, đồng nghĩa với việc chồng tục sống, liệu mẹ tôi có được thanh thản giữa
tôi... thất nghiệp, 2 tháng sau anh vào trại tập bọn sói lang? Tim tôi đau nhói và mắt lại nhạt
trung chỉ vì là một Sĩ Quan “Ngụy”. Trong tù, nhòa hình bóng thân yêu của người mẹ xinh
anh bị thổ huyết 3 lần vì bị đánh, vì cây đè đẹp giỏi dang mỗi khi nhớ đến bà.
khi đi “lao động”. vậy mà chịu đựng được Sau mãn tang mẹ, chúng tôi rời đất nước,
một thời gian dài. Ngày xưa nhà chí sĩ yêu thầm mong cuộc sống được thoải mái hơn.
nước Phan Chu Trinh đã từng thấu hiểu cảnh Gia đình tôi đặt chân lên miền đất Hoa Kỳ với
bị tù đầy nên đã làm bài thơ: “Nhất nhật tại nỗi vui mừng hớn hở vào mùa Thu tháng
tù, thiên thu tại ngoại”. Vậy là chồng tôi chịu Chín. Nơi đây có Tự do có nhân quyền, chồng
cảnh đọa đầy đến mấy ngàn năm, cả chục tôi sẽ không còn ngày đêm nơm nớp lo sợ bị
ngàn kiếp người sao?. Anh ra tù cũng vào nửa đêm chúng đến bắt đi. Các con tôi sẽ
ngày 20 tháng Tư khi lá phổi còn mang được hưởng nền giáo dục của đất nước yên
thương tật, để nối tiếp các tháng Tư đầy biến bình có nhân bản. Mặc dù tôi hiểu dẫu có
cố.. sống ở bất cứ nơi nào cũng phải cần cù bằng
Cuối tháng Tư 1986 em gái tôi ra người đôi bàn tay chính mình, nhưng hy vọng ở
thiên cổ sau cơn bạo bịnh do một tai nạn bất tương lai cho các con luôn làm cho tôi sung
ngờ. Em chết khi đời còn xuân sắc đã gây cho sướng khi nghĩ đến.
gia đình tôi niềm bi lụy thương cảm. Tháng Cảnh vật nơi chúng tôi đến tạm cư vào
Tư 1988 bố chồng tôi đau nặng, chồng tôi mùa Thu đẹp tuyệt vời với những hàng lá đua
chạy đôn đáo lo lắng nhưng vài tháng sau thì chen đủ màu sắc, lộng lẫy sáng ngời dưới ánh
ông cũng xuôi tay nhắm mắt. Tháng Tư 1989 nắng lung linh, chói chang trong mắt những
mẹ tôi đột ngột vào Bệnh viện nằm một kẻ tha hương ngờ nghệch. Trời đã lạnh dần và
tháng. Chỉ 2 tháng sau bà cũng vĩnh viễn rời giữa tháng Mười năm ấy tuyết đổ ngập trời
bỏ sự ô trọc của một xã hội vô lương tàn độc. miền Đông, ngày càng nhiều và từng lớp
Từng nỗi mất mát tiếp theo nhau, từng vành tuyết trắng dầy lên có khi cả mét. Tờ mờ sáng
tang trắng chồng lên vành tang chưa kịp gỡ đều có xe của thành phố đi cào tuyết và rải
xuống khỏi đầu! Vậy là trên bàn thờ nhà tôi muối, đường xá vẫn frozen trơn trượt vì làn
đã có đầy đủ hai đôi uyên ương cả cha mẹ hai tuyêt mới đổ xuống trong tiết trời lạnh âm độ.
bên nội ngoại. Người đi bộ như đang chơi skating, kèm theo
Tôi thương mẹ, thương sự chịu đựng tai nạn giao thông ngày càng nhiều. Đến
gian khổ của người đàn bà một đời vì chồng tháng 12 thì dọc đường đã có trăm vạn giòng
vì con vất vả trăm bề. Bố tôi tử trận khi mẹ thạch nhũ tuyết trong veo, lủng lẳng treo trên
mới 43 tuổi, mẹ tôi một mình cố gắng bươn các cành khô. Ánh mặt trời chiếu xuyên qua
chải để nuôi bầy con. Cả 2 lần gây dựng cơ trông lấp lánh như pha lê. Vạn vật đất trời bao
phủ một màu trắng tinh khôi, đẹp vô cùng
Bản Tin SHCATN Số 6 Ra Ngày 30/4/2022