Page 33 - Bản Tin Cư An Tư Nguy sô 6
P. 33
33
Tư, vạn vật còn trắng xóa và tuyết vẫn còn
rơi. Chồng tôi phát hiện ra bệnh cả tuần rồi
nhưng giấu diếm, tự dùng thuốc chữa. Tôi mải
đi làm đến khuya mới về, khi nhận thấy sắc
mặt anh cùng tiếng ho xé phổi liền vội hối anh
đi khám bệnh. May mắn là tôi vừa được mua
bảo hiểm trong hãng nên anh mới chịu theo
tôi đến gặp Bác sĩ. Anh vào nằm Bệnh viện
hơn một tuần lễ, trở về nhà từ đó ngày càng
yếu ớt hơn. Anh âm thầm, anh mặc cảm khi
không giúp gì được cho vợ con nên trở nên
nhưng lạnh lẽo và buồn tênh. cáu gắt và hay giận. Mẹ con tôi tùy theo trạng
Trong khi các con thích thú chơi đùa thái của cây cột trụ gia đình nên cũng dặn
ném những nắm tuyết lạnh vào nhau, tôi ngồi nhau dè dặt, ít nói ít cười. Không khí gia đình
trong cửa sổ nhìn ra. Nửa vui với niềm vui tôi trở nên nặng nề u ám cả mấy năm trời cho
của con, nửa buồn đến rơi lệ vì quắt quay nỗi đến ngày anh phải đi cấp cứu, và Bác sĩ báo
nhớ Quê hương, nhớ người thân... Chỉ mới cho biết hai lá phổi của anh đã nát hết! Nát
năm đầu với mùa Đông trên xứ người mà tôi như cả khối tim và trí óc tôi từ đó! Một tháng
đã cảm nhận được cái lạnh từ trong tâm hồn Tư cuối cùng dìm mẹ con tôi vào tận cùng nỗi
lạnh ra thể xác. Chồng tôi không nói ra, tuy khổ.
nhiên anh biểu hiện bằng cách mua thật nhiều Bốn mươi bảy lần tháng Tư qua đi, hai
stamp rồi ngồi cặm cụi viết thư gởi từng mươi chín năm xa xứ. Cũng đã hai mươi lăm
người, từ gia đình đến bạn bè cùng cả những năm chồng tôi rời bỏ cõi đời. Tôi vẫn còn đây
người hàng xóm. Anh lo mọi người không có ngậm ngùi trong nỗi nhớ. Làm sao cho quên
tiền nên cẩn thận bỏ kèm con tem mới trong và biết đến bao giờ nguôi ngoai được.
mỗi bao thư gởi đi... Anh mừng rỡ khi nhận
được hồi âm của bất cứ ai. Kỷ niệm 47 năm Quốc Hận năm nay lại
sắp đến, tất cả hoạt động tưởng niệm tuy bị
Mỗi sáng thức dậy sớm, đống tuyết cao
gần cả thước che bít cửa, nặng chĩu tưởng hạn chế bởi dịch bệnh Covid nhưng lại là dịp
chừng sắp đè sập cả mái nhà. Chồng tôi khoác cho hồi ức của tôi quay trở lại rõ rệt hơn bao
áo mũ mở cửa ra ngoài, xúc từng xẻng tuyết giờ. Quê hương tươi đẹp trước kia nay đang
làm sạch lối đi thành một con đường từ nhà ra quần quại dưới ách thống trị độc tài không
đến đường lộ xe bus chạy. Anh sợ trên đường biết đến khi nào! Tất cả kỷ niệm trong tôi thật
đi học các con bị ngập trong tuyết, sợ vợ đi là khó phai. Tôi tự nhủ thầm “Ừ thì cũng gần
làm bị ướt thân, sợ mấy mẹ con bị cảm lạnh... hết một đời người”, làm sao đoán biết được sẽ
Anh không kể thân mình với hai lá phổi chưa có chuyện gì xảy đến cho cuộc đời viễn xứ
lành hẳn! Tánh chồng tôi luôn chu đáo và lo của tôi trong những tháng Tư còn lại nữa đây!
lắng cho từng người như thế, nên khi xa anh
Ôi ước mong sao, ngày lá cờ vàng thân
rồi tôi lại buồn hơn vì không còn ai nhắc nhở yêu sẽ lại phấp phới bay trên nền trời Việt
mỗi bữa cơm, từng viên thuốc uống hàng Nam quê hương tôi.
ngày. Nhất là từng những việc cần thiết phải
làm mà tôi thường hay quên! Nhã Giang Thu Tâm
Bảy tháng sau, cũng đúng vào 20 tháng Tháng Tư 2022
Bản Tin SHCATN Số 6 Ra Ngày 30/4/2022