Page 62 - Bản Tin Cư An Tư Nguy sô 6
P. 62

62

         chuyện kiếm hiệp Kim Dung. Hơn trăm mạng  gần, xác của 3 tên Việt cộng bị bắn bể toang

         người còn sống sót của chúng tôi ngẩn ngơ             đầu.  Nhìn  lại  thân  xác  các  chị  nằm  đó  như
         quên cả bóp cò súng, giương đôi mắt nhìn              người đang ngủ  say!  Tôi đứng nghiêm  chào
         một màn xi–nê sống động và hay hơn tất cả             và thầm nói: “Thưa các chị, xin các chị hãy

         phim chiến tranh mà chúng tôi đã từng xem             yên  giấc  ngàn  thu...  Tổ  quốc  muôn  đời  mãi
         trước đây. Vì đây là cảnh thật chứ không phải  ghi ơn các chị! Trong trận chiến khốc liệt để

         trong màn ảnh, tiếng đạn đại bác vẫn nổ liên          bảo  vệ  sự  an  nguy,  Tự  do,  Hạnh  phúc  cho
         tục cho đến trưa... và, trong tiếng đại bác reo  người  dân  miền  nam  nói  chung,  đồng  bào
         hò là tiếng máy bay oanh tạc phản lực nghe            Hoài Đức Bình Tuy nói riêng... sự hy sinh của

         càng lúc càng rõ. Trên bầu trời những chiếc           các  chị  sẽ  được  ghi  vào  sử  sách  của  những
         F5 quen thuộc xuất hiện như những thiên               người lính không có số quân, và không có cả

         thần.       Tiếng đại bác vừa ngưng là những          luôn  12  tháng  lương  tử  tuất. Các  chị  đã nối
         F5 này chúi xuống thả từng cặp bomb Napal  bước tiền nhân, không hổ danh con cháu của
         trên đầu giặc biến Võ Đắt thành biển lửa,             Bà  Trưng,  Bà  Triệu.  Tôi  xin  đại  diện  cho

         quân tử thủ chợt tỉnh cơn mê... há hốc rồi            những  người  còn  sống  hôm  nay  kính  cẩn
         bỗng nhiên vỡ òa tiếng reo hò ầm ỉ: “Quân             nghiêng mình trước vong linh của những Anh

         tiếp viện đến... Quân tiếp viện đến!”. Đại úy         hùng  Liệt  Nữ...  vô  danh,  xin  ngàn  thu  vĩnh
         Chính trưởng ban 3 tiểu đoàn chạy lại phía tôi  biệt!” nước mắt của tôi tự dưng trào ra...
         la lớn: “Sư đoàn 18 vào tới rồi, mình sống rồi             Tôi  bước  ra  khỏi  hầm  với  gương  mặt

         Trung hiếu ơi!”, nước mắt lưng tròng, tôi, Đại        trầm buồn, nhưng tâm tư chất chứa niềm kiêu
         úy Chính và hình như tất cả chúng tôi đều             hãnh cho một thế hệ, bất kỳ Nam hay Nữ, đã

         khóc! Những giọt nước mắt sung sướng lăn              và đang cống hiến cuộc đời và thân xác cho
         dài trên gò má rồi chảy xuống chiến bào đã            cuộc chiến chính nghĩa, bảo vệ sự an bình và
         khô cứng vì cát, đất và máu của đồng đội. Võ          tự do cho đất nước VNCH! Tôi ngước mặt lên

         Đắt đã được hồi sinh sau 33 ngày sống trong           nhìn  trời,  cảm  ơn  Thượng  Đế  đã  cho  tôi  và
         địa ngục!!!                                           các anh em binh sĩ được sống, chiến đấu và

               Tôi đi một vòng quanh tuyến phòng thủ,  được biết thế nào là hai chữ Anh hùng trong

         đứng nghiêm chào trên mỗi xác của đồng đội,  chiến trận... và, tôi may mắn được chiến đấu
         ôm chặt hai vai hoặc nắm chặt bàn tay những  bên cạnh những Anh hùng đó – Những chiến
         anh  em  còn  sống  hoặc  bị  thương  để  nghe  sĩ Anh hùng vô danh mang tên “Vợ Lính”!

         niềm  xúc  cảm  dâng  trào  trong  tim  thay  cho
         muôn vạn lời nói! Khi ngang qua một lô–cốt

         tôi thấy bé Hạ ngồi khóc, tôi hoảng hốt hỏi cô
         bé có bị thương không, nó không nói mà đưa            Lê Phi Ô
         tay chỉ xuống hầm. Tôi chui vào, xác của hai          - Cựu Tù A20 Xuân Phước - Phú Yên –

         chị vợ lính nằm kề bên nhau tay vẫn còn giữ
         chặt súng, nhìn qua lỗ châu mai, khoảng cách

                                              Bản Tin SHCATN Số 6 Ra Ngày 30/4/2022
   57   58   59   60   61   62   63   64   65   66   67