Page 89 - Bản Tin Cư An Tư Nguy sô 6
P. 89

89

         khóa chính thức dấn thân vào lửa đạn.                 đầu.


               Cuộc hành quân đầu đời là theo các đơn                Trước  khi  trở  thành  một  quân  nhân, tôi
         vị Biệt Động Quân tấn công lên núi Dài trong  chỉ là một thanh niên đứng bên lề cuộc chiến
         vùng Thất  Sơn  (  thuộc  tỉnh  Châu  Đốc  ) vào  mặc  dù  có  lúc  đã  cận  kề  với  máu,  lửa  và

         đầu  tháng  10/1973  và  tiếp  theo  đó  là  những  thương vong khi chiến tranh về tới thị thành.
         ngày thực tập trung đội trưởng tại Pleimerong  Quan điểm mình là "nạn nhân" (của lệnh đôn
         ( Pleiku ) vào đầu tháng 11 năm đó.                   quân)  kiêm  "chứng  nhân"  (của  thời  cuộc  và


               Núi Dài và Pleimerong chỉ là giai đoạn          chiến tranh) đã làm  tôi cảm thấy xấu hổ khi
         "thực tập" để làm quen với chiến trường. Sau          nhận ra rằng từ bấy lâu nay, tôi yên lành sinh
         đó,  các  "chuẩn  úy  sữa"  mới  bắt  thăm  chọn      hoạt ở hậu phương là nhờ sự hy sinh về mọi

         Quân  Khu  để  phục  vụ.  Vì  Biệt  Động  Quân        mặt của những người lính trận.
                                                                     Do đó, tôi không màng những ánh mắt -
                                                               dù không hẳn là coi thường hay dè bỉu- có vẻ

                                                               như  dò  xét  của  thuộc  cấp,  khi  tôi  nhận  bàn
                                                               giao trung đội từ một Trung Sĩ I vốn là Chiến

                                                               Sĩ Xuất Sắc trong trận tái chiếm Sa Huỳnh của
                                                               Tiểu Đoàn 37 BĐQ, tháng giêng 1973.

                                                                     Không dễ dàng gì chiếm được niềm tin
                                                               của những thuộc cấp dạn dày sương gió hơn
         không  còn  hiện  diện  ở  miền  tây  (Quân  Khu      mình, huống chi ngoại hình của tôi lại là một
         IV) và tại Quân Khu III (bao gồm các tỉnh gần         đề  tài  để  anh  em  trong  trung  đội  bàn  tán

         Thủ Đô Sài Gòn) thì thặng dư quân số, nên tôi         và...cợt đùa! Ngay ngày đầu tiên, anh chàng tà
         và  35  bạn  khác  tình  nguyện  ra  phục  vụ  tại    lọt đã cười cười "...Tụi nó thắc mắc không biết

         Quân  Đoàn  I  và  Quân  Khu  I  (gồm  5  tỉnh        chuẩn  úy  có  thấy  đường  để  đánh  đấm  hay
         Quảng Trị, Thừa Thiên, Quảng  Nam,  Quảng             không?..." Vài hôm sau thì tay hiệu thính viên
         Tín và Quảng Ngãi).
                                                               cũng "phán" một câu xanh dờn "Tụi nó không

               Sau  khi  chúng  tôi  trình  diện  vào  tháng   thằng nào sợ ông cả!".
         12/1973, tôi được Bộ Chỉ Huy BĐQ/ QĐI và
                                                                     Sợ!?  Cần  quái  gì  phải  sợ?!  Hay  ho  gì
         QKI  đưa  về  Liên  Đoàn  12  BĐQ  để  chỉ  huy       phải mang bộ mặt "ngầu hầm" hoặc dùng lon

         trung đội tại Tiểu Đoàn 37 BĐQ, lúc đó đang           lá để áp đảo tinh thần thuộc cấp bằng lệnh lạc
         hành quân trong vùng Phong Thử thuộc quận             chỉ huy?! Cái cảm giác gọi là "sợ" đó luôn đi
         Điện Bàn, tỉnh Quảng Nam. Từ một bạch diện            kèm với sự xa cách, trong khi đó định chế căn

         thư sinh, tôi vào lính bằng một niềm tin phó          bản của một đơn vị tác chiến là cấp trung đội,
         thác  và  "trái  tim  hướng  đạo".  Chỉ  khi  nhập    lại  cần  chất  "Chi  Binh"  và tình  "Huynh Đệ"

         cuộc, tôi mới thấm thía hơn về những hy sinh          keo sơn hơn bất cứ một yếu tố tình cảm hay
         vô  bờ  của  những  người  cầm  súng  nơi  tuyến


                                              Bản Tin SHCATN Số 6 Ra Ngày 30/4/2022
   84   85   86   87   88   89   90   91   92   93   94