Page 40 - Bản Tin Sinh Hoat Cư An Tư Nguy - 7A
P. 40
40
“Bác Dương thôi đã thôi rồi
Nước mây man mác ngậm ngùi lòng ta “Ta nhớ người xa cách núi sông
Chợt nhớ thuở đăng khoa ngày trước Người xa xa lắm nhớ ta không?”
Vẫn sớm hôm tôi bác cùng nhau”!
và thông cảm với tâm tư của Thôi Hạo:
Bây giờ, thư phòng trở nên băng giá, can
trường bỗng chịu vết thương đau vì không còn “Ai người trước đã qua
ai để đối ẩm. Ai người sau chưa tới
Ngẫm Trời, Đất mông lung,
“Đã tắt lò hương lạnh phím đàn Một mình tuôn giọt lệ!”
Thư phòng sắp sẵn để cô đơn
Trời cao mây nhạt ngàn sao rụng Không cần phải “gọi nằm người thiên cổ
Một giải vương theo mấy dặm sầu dậy” để chứng giám cơn đau vời vợi ấy, mà
Sớm biệt ly nhau ‘luôn’ nhớ nhau chính chúng ta, trong tâm khảm của mỗi
Nửa đêm chợt tỉnh bỗng dâng sầu người, cảm nghiệm được niềm bất hạnh của
Trăng mùa thu cũ ai tâm sự cuộc đời với cuộc chia ly bẽ bàng và oan
‘Đệ’ đã đi rồi, ‘huynh’ biết đâu”! nghiệt. Bạn khuyên ta nên uống cạn chén bồ
đào vì khi qua bên kia phương trời Tây, không
Hay còn cố nhân nữa!
“Rượu ngon không có bạn hiền “Khuyến quân cánh tận nhất bôi tửu.
Không mua không phải không tiền không mua Tây xuất Dương quan vô cố nhân”.
Câu thơ nghĩ đắn đo không viết
Viết đưa ai, ai biết mà đưa”! Đôi khi chúng ta cảm nghiệm được tâm
tình kẻ tha hương đâu đâu cũng cô độc,
Đồng cảnh ngộ, Vua Tự Đức khóc Bằng Phi, “L’exilé partout est seul”! Nên chúng ta đồng
một thiên giai nhân tri kỷ. cảm với tâm tư của Vương Duy:
“Ới thị Bằng Phi đã mất rồi “Mưa mai thấm bụi Vị Thành
Ới tình, ới nghĩa, ới duyên ôi Liễu bên quán trọ sắc xanh ngời ngời
Mưa hè, nắng chái, oanh ăn nói Khuyên anh hãy cạn chén mời
Sớm ngõ, trưa sân, liễu đứng ngồi Dương quan ra khỏi ai người cố tri”
Đập cổ kính ra tìm lấy bóng (Tống Nguyên nhị sứ An Tây)
Xếp tàn y lại để dành hơi
Mối tình muốn dứt càng thêm bận Trong hoàn cảnh vỡ đàn tan nghé
Lẽo đẽo theo hoài mãi chẳng thôi” đó, mỗi người mò mẫm đi tìm sinh lộ
như lữ hành trong sa mạc đi tìm suối
Xem thế thì tri kỷ quý hoá biết dường nào! nước.
Thời gian vô bờ, đời người không bến, trôi “Than ôi, môt kiếp phong trần, mấy
dài với nhau. Thời gian càng chồng chất, nỗi phen chìm nổi
lòng càng thêm tê tái, tràn ngập nỗi cô đơn và Trời tình mờ mịt, bể giận mênh mông
niềm đau xa tri kỷ khi phải lià bỏ quê hương Sợi tơ mành theo gió cuốn đi
dấn thân trên bước đường vô định. Cánh hoa rụng, chọn gì đất sạch”.
Bản Tin Sinh Hoạt Cư An Tư Nguy Số 7