Page 169 - DAC SAN BK 2015
P. 169
của mình, vì mạng sống này không những chỉ của Thắm ướt áo anh, màu áo hoa rừng người lính
Lân, nó còn là của Vân nữa. Xa Lân, Vân đã cảm chiến
thấy thương anh nhiều hơn, và sẽ chờ đợi thư anh Ướt áo tôi, màu áo trắng sinh viên
gởi về cho vơi niềm thương nhớ. Vân cũng đã Tôi và anh
nhắc lại cho anh những kỷ niệm thời ấu thơ, hai Học chung trường từ thuở nhỏ
đứa đã quen nhau suốt muời bốn năm trường, Quê nhà mình cùng chung một giòng sông
chưa bao giờ phải xa cách nhau lâu. Hồi ở quân Màu phù sa đất đỏ
trường, tuy xa nhau nhưng Vân vẫn có thế gặp lại Giòng sữa mẹ Cửu Long
Lân trong những giờ thăm viếng. Dịp đi về đơn vị Nuôi mình lớn lên trong tình thương Đất Mẹ
này, lần đầu tiên Lân phải đi xa mà Vân không Trời mưa lạnh,
biết chừng nào Lân mới được gặp lại, nên nỗi nhớ Cơn mưa rào của cảnh biệt ly
nhung càng gia tăng. Vân cũng hứa chắc với Lân Đôi mắt anh thật buồn, sâu thâm thẩm
rằng, dù chưa biết ngày nào Lân trở về, nhưng dù “Mày đừng buồn nhớ viết thư thăm Vân”
đó là ngày rất gần hay rất xa, Vân sẽ vui lòng chờ Người yêu anh đó, người yêu anh bé nhỏ
đợi, và khi anh trở về, Vân sẽ là người đầu tiên ra Hưá thương anh trọn đời...
mừng đón anh. Cuối thơ, Vân hứa sẽ thưong anh
trọn đời. Phi cơ cất cánh, hai đưá vẫy tay
Mai Châu đã cố gắng lục soát hết mọi túi Mắt tôi cay, vì mưa rơi ivào mắt
trong bộ quân phục nát bấy để tìm thư trả lời của Má tôi ướt, vì gió lạnh mùa thu
Lân để gởi cho Vân, nhưng không có lá thơ trả lời Anh đi nhé, vì giòng sông của Mẹ
nào cả. Bảo vệ quê hương khỏi giặc thù
Mặc dù thư đã bóc, nhưng chưa chắc là người
tử sĩ này đã đọc hết được bức thư, vì từ ngày thư Hai tuần lễ sau,
viết cho tới khi xác được mang về, tiểu đoàn hành Một điện thơ từ Tiểu Đoàn 31
quân đụng trận liên miên. Thì giờ đọc thư còn hạn Rất lấy làm đau đớn báo tin buồn
hẹp hoặc không có, nói chi tới chuyện viết thư trả Thiếu Úy Nguyễn Ngọc Lân đã hy sinh vì Tổ
lời. Quốc !
Đọc phong bì tới lui nhiều lần, Mai Châu mới Nước mắt tôi nhạt nhoà...
viết ra được địa chỉ của Vân, anh đã tự mình ra Anh nằm đây, gương mặt thật hiền hòa
bưu điện gởi một bức điện thư về cho Vân, và cho Như đang ngủ
gia dình Lân, báo tin Lân đã tử trận. Những vật Phải, anh đã chìm vào giấc ngủ thiên thu
dụng cá nhân khác sẽ được gởi về cho gia đình Viện đạn sau đầu, đã đua anh vào lịch sử
Lân theo địa chỉ trong hồ sơ quân bạ. Vân bật khóc, phải đây là sự thật ?
Thương cảm cho đời người lính Biệt Động Tay run run, nàng nhẹ vuốt mắt anh
quá ngắn ngủi, thương cảm cho người con gái hậu Đọc thơ anh nhiều lần, ngày hôm trước
phương mòn mỏi chờ thư người yêu mà thư không Vừa gởi về anh, một lá thơ xanh
bao giờ đến, Mai Châu đã sáng tác ra một bài thơ
để đời, đặt tên là “Tiễn Một Người Đi” mà tôi xin Nhưng bây giờ âm dương chia đôi ngả
được sao lai sau đây: Anh đang nằm đó, nước mắt em rơi
Anh cứ ngủ, em ru anh an giấc
Tôi tiễn đưa anh Em đã hứa sẽ thương anh trọn đời
Người lính chiến Biệt Động Quân
Lên đường đáo nhậm đơn vị Người yêu anh é nhỏ, sẽ yêu anh trọn đời...
Miền đất đỏ khô cằn, sỏi đá Vân và tôi đưa anh trở về lòng đất Mẹ
Đất Bình Long! Đất Sóc Trăng nhuộm đỏ,
Trời Sài Gòn Từ giòng máu anh, hay tự đất phù sa??
Mưa thu rơi nhiều lắm Mẹ anh già, đôi mắt khóc mù lòa
_____________________________________________________________________________________________
Đặc San Bất Khuất 2015 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX 169