Page 290 - DAC SAN BK 2015
P. 290

TÌNH NHƯ GIÓ THOẢNG



           Nguyễn Khắp Nơi                                      theo cái bóp nhỏ, nên ai cũng kêu tôi là . . . Công
                                                                Chúa.
               (Viết  theo  lời  kể  của  một  cô  gái  lớn  lên  từ      Học  xong  bậc  Tiểu  Học,  tôi  sửa  soạn  lên
           Thành Phố Cần Thơ, Bến Ninh Kiều)                    Trung Học. Cửa ải quan trọng nhất là phải thi vào
                                                                trường  Đoàn  Thị  Điểm.  Các  anh  chị  tôi  đều  thi
                                                                đậu  vào  trường  Phan  Thanh  Giản  và  Đoàn  Thị
                                                                Điểm, là hai trường công lập duy nhất  cho Nam
                                                                sinh và Nữ sinh ở Cần Thơ. Tôi được cưng chiều
                                                                từ  nhỏ,  chỉ  lo  ăn  học  thôi,  nên  cả  nhà  đều  nghĩ
                                                                rằng tôi sẽ thi đậu, riêng tôi, tôi biết sức học của
                                                                tôi  không  khá  lắm,  nên  cái  hy  vọng  mặc  áo  dài
                                                                trắng nữ sinh rất là mong manh. Ngày có kết quả
                                                                thi tuyển, mọi thí sinh phải đến trường thi để xem
                                                                mình có tên trên bảng vàng hay không, tôi sợ rớt
                                                                nên làm bộ quên không đi xem, nhưng anh hai tôi
                                                                nhớ ngày, tự động đi xem bảng cho tôi, anh chạy
                                                                bay về nhà la lớn:

                                                                     - Công Chúa Lọ Lem đậu rồi! Dũng My thi
               Tôi sinh ra và lớn lên tại thành phố Cần Thơ,    đậu rồi! Tên của nó ở bảng số 2, đậu cao lắm.
           có bến Ninh Kiều.                                         Tôi mừng quá, nhưng không dám tin đó là sự
               Cần Thơ còn có một cái tên khác rất mỹ miều      thật, sợ anh tôi nói dỡn chơi, nên cứ đứng im lặng
           là Tây Đô, ca tụng thành phố này như là thủ đô       cười mỉm chi cọp, nhưng chân tay rung lập cập,
           thứ  hai  của  Việt  Nam  Cộng  Hòa  ở  Miền  Tây.   lúng  túng  làm  rớt  đồ  tùm  lum.  Ba  tôi  cười  tươi
           Cũng giống như thành phố của tôi, nên, ngoài cái     hơn bao giờ hết, ông mở ngăn kéo ngay sau lưng,
           tên Nguyễn Thị Dũng My, tôi còn có một cái tên       lấy ra một xấp vải lụa trắng tinh trịnh trọng để lên
           diễn tả rất đúng về thân thể của tôi: . . . Công Chúa   bàn:
           Lọ Lem. Sau hai anh trai ra đời liên tiếp, ba má tôi      -  Ba  mua  xấp  vải  này  từ  năm  ngoái  lận,  để
           muốn có một bóng hồng trong nhà lắm, nên tôi ra      dành may áo dài trắng cho con đó, Lọ Lem.
           đời đúng theo sự mong đợi của mọi người, đúng là          Má tôi dòm chừng, thấy tôi cứ đi ra đi vô, bà
           một công chúa của gia đình họ Nguyễn. Có điều        biết liền, kêu anh Hai tôi:
           khi tôi sinh ra, tôi lại . . . đen thui và ẻo lả, nên      -  Thằng  Mang  lấy  xe  Honda  chở  con  Dũng
           mới có cái tên mỹ miều như trên, chị lớn của tôi     My đi coi kết quả cho nó mừng.
           cho rằng, tôi thuộc loại . . . Con Vịt Xấu Xí, khi        Anh Mang dắt xe ra, chưa kịp đạp máy là tôi
           lớn lên sẽ trở lại là con Thiên Nga. Các anh tôi thì   đã thót lên yên sau ngồi rồi. Từ nhà tôi ở đường
           hối  hận, cho  rằng họ ra đời  trước tôi, bao nhiêu   Phan Đình Phùng, chạy tới trường Đoàn Thị Điểm
           tinh  túy  trong  nguời  của  má,  các  anh  đã  hút  hết   trên đường Ngô Quyền có chừng năm sáu phút gì
           rồi, nên phần tôi chẳng còn gì mà lớn lên cả, do đó   đó, nhưng tôi cảm thấy sao mà nó xa quá chừng
           tôi phải đen và ẻo lả.                               đi, anh Mang rồ hết ga tay mà tôi vẫn thấy chậm.
               Nhưng,  phải  công  nhận  tôi  .  .  .  giống  công   Chạy tới trường rồi, anh Mang đang lo dựng xe thì
           chúa thật! Vì ba tôi làm nghề thợ may đồ Tây, nên    tôi đã chạy tới bảng thông báo, lấn tối đa mấy đứa
           ông đã may cho tôi thật nhiều áo đầm để tôi diện     đang đứng coi để len vào tận trong, sát bên tấm
           khi  còn  nhỏ,  đi  chơi  đâu  má  cũng  cho  tôi  xách   bảng,  tôi  lính  quýnh  dòm  hết  tờ  giấy  này  tới  tờ
                                                                giấy khác, chẳng thấy tên tôi đâu cả. Anh Hai đã
                    _____________________________________________________________________________________________

                         Đặc San Bất Khuất 2015 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX                                 290
   285   286   287   288   289   290   291   292   293   294   295