Page 292 - DAC SAN BK 2015
P. 292

sao mà tôi chẳng thấy cái vạt áo dài nó tung bay     mọi, guốc dép liệng tứ tung, hai cái vạt áo dài thật
           trước gió như những cô khác vậy?                     là vướng víu, không thể nào để nó bay tùm lum
               Ngay lúc đó, một cô học trò đi sát lại tôi, kề   mà chơi dỡn được, tụi tôi đứa nào cũng cột hai vạt
           tai nói nhỏ:                                         áo dài lại với nhau, đưa ra phía sau cho dễ bề chơi
               - Chị ơi... cái vạt áo dài sau của chị... nó bị   dỡn, thành ra đứa nào cũng có một cục ở phía sau,
           đứt rồi.                                             coi ngộ lắm. Chơi đã đời, gần tới giờ vào lớp, tụi
               Tôi  hoảng  hồn  quay  đầu  dòm  về  phía  sau:   tôi  mới  ngưng  cuộc  vui,  rã  vạt  áo  dài  ra  mà  rủ
           ÁH! Cái vạt áo dài sau của tôi dã bị ai xé rách tới   nhau đi  kiếm dép, vào tới  lớp, đứa nào đứa nấy
           lưng rồi! Hèn chi nãy giờ ai đi ngang cũng nhìn      mặt mũi tèm lem, hai vạt áo dài nhăn nhúm, hai
           tôi! Thì ra, lúc tôi leo lên xe chưa cầm cái vạt áo   bàn chân đen thui . . . nhưng mà vui lắm.
           lên,  nên  khi  anh  Mang  chạy,  vạt  áo  dài  đã  dính      Tới năm Đệ Ngũ thì tụi tôi mới hết chơi trò
           vào bánh xe nên mới bị xé ra . . . tôi mắc cở quá,   chơi con nít nữa, mà rửa tay rửa chân sạch sẽ, áo
           vội vàng lấy cái nón che vạt áo dài bị rách, chới    dài thẳng thóm, ra vẻ người lớn lắm, có đứa còn
           với đưa tay vừa ngoắc vừa kêu anh Mang chói lói.     biết . . . sức dầu thơm nữa. Có một lần, vào giữa
               Anh Mang đang quay đầu xe chạy tới trưởng        giờ học, cô giáo dạy môn Lý Hóa bận công tác,
           của  ảnh,  vội  vàng  quay  ngược  lại  chỗ  tôi  đứng,   lớp  tôi  được  nghỉ  hai  giờ,  tụi  tôi  rủ  nhau  kiếm
           anh sợ trể học nên mặt mày không vui, anh xẳng       cách ra ngoài đường đi bát phố. Đám tụi tôi gồm
           giọng hỏi tôi:                                       tôi,  con  Loan,  con  Sương  (Sương  là  đứa  đã  báo
               - Gì nữa đây cô nương? Bộ muốn xin tiền ăn       cho tôi biết cái vạt áo dài của tôi bị rách hồi đầu
           chè đậu đỏ hả . . .?                                 năm tựu trường, hai đứa quen nhau từ lúc đó) kéo
               Tôi chỉ tay vào vạt áo dài đã bị rách, anh nhìn   nhau ra phía đằng trước trường, chỗ đó hàng rào
           thấy, mặt mày tái mét:                               thấp, lại có một u đất ở phía ngoài, tôi đã thấy các
               - Chết cha rồi! Chắc là em lên xe không chịu     cô lớp lớn lén leo rào nhẩy ra hoài, nên bắt chước
           giữ  vạt  áo  dài  nên  mới  bị  bánh  xe  dụt  rách  rồi.   làm thử. Con Loan làm trước, hạ cánh an toàn trên
           Mau lên xe, anh chở về nhà thay áo . . .             mô đất, tới phiên tôi, tôi vừa leo lên hàng rào sửa
               Tôi hối hả leo lên xe, lần này không dám ẻo lả   soạn nhẩy xuống thì nghe có tiếng ai la lên:
           ngồi nghiêng một bên nữa, mà là ngồi chè bè mỗi           - Các em ... dám trốn học leo rào đi chơi hả...
           chân mỗi bên, một tay ôm cứng lấy anh Mang, tay      Xuống liền lập tức, lên văn phòng trình diện tôi . .
           kia đưa nói ra phía sau che cái vạt áo rách. Ba má        Con  Sương  đang  sửa  soạn  leo  lên  hàng  rào,
           thấy  anh  em  tôi  chở  nhau  về  nhà,  không  biết   hốt hoảng báo động:
           chuyện gì xẩy ra, chạy ra đón tôi:                        - Chết rồi tụi bay ơi . . . bà Giám Thị . . . Má
               - Bộ bữa nay hổng phải là tựu trường hả con ?    tao ...  má tao tới rồi tụi bay ơi . . .
               Tôi hối hả chạy vào nhà nói vói mẹ:                   (Má con Sương làm Giám Thị của trường)
               - Áo dài của con . . . bị rách rồi.                   Tôi  lỡ  trớn  đã  leo  lên  lung  cọp  rồi  (không
               May quá, ba tôi may cho tôi một lượt bốn cái     phải lưng cọp, mà là hàng rào), không lẽ quay đầu
           áo dài lận, ông vội vàng mở tủ lấy cái khác ra cho   vào nạp mạng! Tôi  làm  liều nhẩy đại  xuống mô
           tôi thay. Thay áo xong xuôi, tôi vội vàng chạy ra    đất, vừa đứng lên đã nghe tiếng cười ở phía bên
           xe, má tôi chạy theo nắm vạt áo dài lên đưa tận tay   kia đường, tôi lượm cặp táp nhìn qua: Anh Lính
           tôi:                                                 đang đứng gác ở trại lính đối diện trường tôi và
               - Con nhớ mỗi lần lên xe là phải cầm cái vạt     hai ba người Lính đứng kế bên đang nhìn tôi cười,
           áo dài như vầy nè . . . nhớ chưa . . .               một anh vừa cười vừa nói:
               Cái vạt áo dài không chỉ làm phiền cho tôi có         - Dám trốn học leo rào ha! Tui méc bà Hiệu
           nhiêu đó, tôi còn bị phiền phức dài dài với cái vạt   Trưởng cho coi . . .
           áo  dài  thướt  tha  đó  nhiều  lắm.  Đám  con  nít  Đệ   (Trước cửa trường tôi là trại Lính Cộng Hòa, tôi
           Thất như tụi tôi còn ham chơi lắm, ngày nào cũng     không  nhớ  là  trại  gì,  chỉ  nhớ  đó  là  trại  lính  mà
           tới sớm để tụm lại chơi dỡn thả dàn, đám thì chơi    thôi.)
           nhẩy dây, đám thì chơi cò cò . . . đám thì chơi u

                    _____________________________________________________________________________________________

                         Đặc San Bất Khuất 2015 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX                                 292
   287   288   289   290   291   292   293   294   295   296   297