Page 5 - DAC SAN BK 2015
P. 5

Bên ngoài, tiếng người đây đó nói chuyện với     ..."sao em không đến", đều nghe lòng mình thương
           nhau, hoàn toàn nói tiếng Việt Nam, nghe rất là...   thương nhớ nhớ. Những nhớ thương thật êm đềm.
           Việt  Nam.  Nhắm  mắt  lại,  quanh  mình  chỉ  nghe
           tiếng  thăm  chào,  nói  chuyện  với  nhau,  tưởng        "tôi mong em đến tuần sau thứ bảy,
           chừng như mình đã được trở về Sài Gòn. Về thăm            cho tôi không còn tìm áo ai bay
           lại Sài Gòn như ước mơ. Ước mơ đã hơn ba mươi             cho tôi không còn đếm bước âm thầm
           năm rồi. Sài Gòn ơi, đã xa nhau hơn nửa đời mình.         những chiều em không đến thăm,
           Nhớ lắm! Nhớ Sài Gòn, nhớ quê hương, nhớ bạn              vì tôi biết tôi còn có em. "
           bè mình còn ở lại nơi đây!
                                                                     Lắm bài hát, nhiều ca sĩ đã hát, hát nhiều năm
           Hôm nay thứ Bảy                                      qua. Nhưng được nghe chính bạn bè mình đàn hát
                                                                vẫn có cái tuyệt vời riêng, thấm đậm tâm tình hơn.
               Trời  Cali  chói  chang  ánh  nắng,  nóng  như        Sài Gòn thứ Bảy đầy ấp mông mơ của những
           nắng hạ ở Sài Gòn.                                   Alpha  vàng  bóng,  bây  giờ  chỉ  còn  trong  niềm
               Sài  Gòn  thứ  Bảy,  nôn  nao  trong  lòng  các   thương nỗi nhớ.
           chàng  Sinh  Viên  Sĩ  Quan  với  tờ  giấy  phép  trên      Những  kẻ  mệnh  danh  "cách  mạng"  đã  cướp
           tay. Chiều trên Vũ Đình Trường, chờ xe đưa ra Sài    mất tên gọi Sài Gòn.
           Gòn, sao hiền hoà dễ thương chi lạ. Nắng Vũ Đình          Mất Sài Gòn!
           Trường, các chàng đi  qua đi  lại, ngóng trông áo         Mất Công Lý!
           lụa Sài Gòn cũng chợt mát. Vũ Đình Trường bây             Mất Tự Do!
           giờ  yên  bình,  thật  đáng  yêu,  không  tiếng  la  hét      Nhưng Sài  Gòn vẫn còn đó, sống mãi trong
           thúc dục "Một ...Lên! ...Hai ...lên! ..." của các đàn   con tim người Việt khao khát Tự Do, Công Lý.
           anh.  Gió  đùa  qua  hàng  cây,  rì  rào  tiếng  reo  vui      Trở về Little Saigon, nhìn cờ vàng tự do tung
           chào đón những bộ quân phục ủi hồ còn sắc nếp.       bay, càng thấy nhớ Sài Gòn!





















                                                                     Nhớ đại lộ Trần Hưng Đạo thuở nào vang rền
               Ngày phép ngắn. Đêm qua nhanh. Chúa Nhật,          nhịp bước của những chàng trai trẻ Sinh Viên Sĩ
           loáng thoáng đã thấy trưa chiều, đến giờ hết phép.   Quan, trong ngày Quân Lực. Nhớ tiếng trống của
           Chuyện  hẹn  hò  bao  giờ  cũng  dong  dài.  Câu     Bất  Khuất  mình  trên  Diễn  Đàn.  Mới  năm  trước
           chuyện  tình  chiều  thứ  bảy  chắc  hẳn  còn  lưu  lại
           lắm luyến tiếc, lắm nhớ thương. Chàng nào may        đây,  anh  còn  mời  gọi  những  mái  tóc  bạc  màu,
           mắn có người tình e ấp đón chờ, nghe lòng mình       cùng anh trở về thăm lại Vũ Đình Trường. Từng
                                                                chữ của  anh âm  vang như nhịp  trống quân hành
           ấm  áp,  hết  vấn  vương.  Cho  dù  thuở  ấy  còn  độc   thôi thúc ước mơ.
           thân côi cút, hay đã từng "Quân Trường, riêng tôi
           đứng  đây,  đếm  từng  chiếc  lá  thu  bay",  40  mươi
           năm  sau  nghe  lại  bạn  mình  dạo  đàn  thì  thầm       "Cà rùng ...cà rùng ...tùng tùng ..."
                    _____________________________________________________________________________________________

                         Đặc San Bất Khuất 2015 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX                                   5
   1   2   3   4   5   6   7   8   9   10