Page 59 - index
P. 59
ngang cơ với trùm ảo thuật gia David Copperfield Ngày xưa, cái ngày xưa dịu dàng kỷ niệm, Ngô
ngay tại MGM ở Las Vegas. Thụy Miên đã tựa vào dòng thơ Nguyên Sa dệt
Nó yên tâm về nhà, ngồi nhịp giò, chờ các tay nên bài hát:
đạo diễn lừng danh Hollywood gọi phone tới ký
hợp đồng ... Nắng Sài gòn anh đi mà chợt mát,
bởi vì em mặc áo lụa Hà Đông .
Phần 3 ...
Anh đã yêu màu áo ấy vô cùng ...
Một ngày cuối tháng tám năm hai ngàn mười
sáu. Sài gòn hôm nay, em không còn mặc áo dài tha
Buổi sáng trời trong. Trên tầng cao, nhìn xuyên thướt lụa Hà Đông, các em thích mặc váy thật
qua ô kính cửa sổ máy bay, anh thấy nắng tỏa nhẹ ngắn, quần short hở mông trắng muốt, nhưng vẫn
miên man. Bầu trời xanh ngắt, không gợn một áng không làm Sài gòn trở lại dịu mát hơn.
mây. Anh năn nỉ cậu tắc xi mở hết mức cái máy lạnh
Bên dưới, dòng sông Sàigòn uốn lượn, như trong xe cho anh thở.
muốn ôm trọn lấy một Sàigòn đô thị đang từng Ôi ! Thầy Trần Bích Lan ! ( anh là học trò của
ngày phá bỏ những quy luật cũ, hòng vươn đến nhà thơ Nguyên Sa năm đệ nhất ở trường Văn Học
một tầm với nào đó để đuổi theo sự tiến hóa của Phan Thanh Giãn Sàigòn ). Bài thơ Áo Lụa Hà
xã hội nhân sinh. Đông của thầy chỉ còn là kỷ niệm một thời yêu
Rồi con tàu chúi mũi ghim xuống phi đạo, dấu. Nó đã bị Sàigòn ngược xuôi hôm nay cuốn
giảm dần tốc độ trước khi ngừng hẳn. Vợ chồng vào dĩ vãng.
anh thở mạnh một hơi dài thoải mái, như vừa trút Dòng xe cộ dầy đặc vây chặt chiếc tắc xi anh
bỏ 18 giờ cực hình gắn với con tàu. ngồi trong đó. Nó đẩy chiếc tắc xi nhích từng chút
Gương mặt sắc lạnh của cậu công an kiểm soát một cho đến khi về đến nhà của đứa em.
nhập cảnh chợt nhoẻn nụ cười khi nhì thấy tờ năm Vừa bước vào cửa, anh vội tháo tung quần áo,
đồng được kẹp trong cuốn sổ thông hành mà anh chỉ chừa mỗi chiếc quần đùi. Đôi mí mắt như bị
vừa trình duyệt. Khi nhét năm đồng vào cuốn sổ, treo hai túi đá nặng, chỉ chực chờ xụp xuống, cơn
anh tự hỏi phải chăng mình đang làm hư tuổi trẻ buồn ngủ luôn dật dờ, muốn quật anh ngã lăn
Việt Nam ? Nhưng chắc chắn một điều rằng, anh xuống giường.
không muốn hứng chịu những rắc rối không đáng Thế đấy, một giấc ngủ ban ngày ...
có ngay từ đầu chuyến đi. Quái lạ ! Vấn đề khập Hôm sau, anh gọi Hoàng Giang, người mà anh
khiểng lại chỉ xảy ra ở đất nước Việt Nam yêu hứa sẽ liên lạc khi về thăm quê:
mến của anh. - Giang ! Tao vừa về tới. Tao muốn rủ mày
Cậu công an vui vẻ trao trả cuốn sổ thông hành uống cà phê. Có rảnh không ?
và nói: -Bà mẹ ! Mày làm tao kẹt. Tự nhiên rủ ngang
- Con chúc hai bác một chuyến về thăm quê hông. Tao có cái hẹn với khách sáng nay. Để tao
hương thật vừa ý. sắp xếp xem sao.
Anh gật đầu cảm ơn, rồi đẩy xe hành lý ra cửa Hoàng Giang. Cái tên mà đã có lần anh muốn
phi trường. đổi thành Dòng Sông Phù Sa Ngọt Ngào Trù Phú
Nắng Sàigòn hừng hực. Cái nóng như đổ lửa Êm Đềm. Bây giờ, anh mới thấy cái tên đó không
xuống mặt đường. Cái nóng táp thẳng vào mặt hợp với nó tí nào. Hoàng Giang bây giờ là cái mỏ
anh, vào thân thể anh, như thể muốn đẩy ngược làng, xông xáo, nhiệt tình, năng nổ không chê vào
anh vào lại bên trong cửa kính phi trường. Anh đâu.
chực muốn tháo tung áo, quần trên người mình Nó nói không cần máy trợ âm, mà từ làng trên
cho mát... đến xóm dưới đều nghe rõ không thiếu một chữ.
Một phút sau, Hoàng Giang gọi lại:
59
Đặc San Bất Khuất 2017 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX