Page 79 - index
P. 79
Tháng bảy năm nay không nóng gay gắt như đã rỗng.... Một đoàn người bị bắt, một sợi dây
những năm trước, nhưng cái nóng bức rứt nung thừng dài cột người này liền với người khác. Ðoàn
đốt lòng người Việt lưu vong nơi đây, gợi nhắc người được dẫn lên phía núi. Tới một khoảng đất
những ngày trong toán sinh viên học sinh tình trống, một anh giải phóng ra lệnh mở giây trói
nguyện giúp tìm xác đồng bào bị thảm sát ở Huế, cho mọi người, bắt họ đào hầm hố. Những hầm hố
Tết Mậu Thân năm 1968. mới nguyên bên cạnh những cây cối còn xanh
Nhã Ca đã ghi lại trong hồi ký Giãi Khăn Sô tươi. Ðoàn người được đứng sắp hàng lại. Một
Cho Huế với nước mắt xót đau: loạt đạn thi ân: Giải phóng. Một số người được
chừa lại: Xô họ xuống hố và lấp đất đi. Những
"Trong thành nội, quân giải phóng hoàn toàn giọt nước mắt không ứa ra được, nóng như lửa
chiếm hết. Có những cán bộ nằm vùng, những chảy ngược xuống nung đốt ruột gan. Số người
thanh niên mất tích từ lâu, bỗng thấy xuất hiện. còn lại về sau cũng bị số phận như thế..."
Họ đeo băng, họ cầm đầu, họ đi lùng từng nhà hỏi Hơn ngàn tử thi tìm thấy trong đợt đầu, sau
tội. Vài cuộc rượt bắt, vài người bị bắn gục ngã cuộc chiến. Con số hàng trăm nạn nhân từ mỗi khu
giữa đường, xác người để đó không ai dám đem vực thảm sát tập thể như đã tìm thấy ở Gò Cát,
đi chôn, có xác đã bắt đầu có mùi, máu khô đọng, trong khe Đá Mài, khu Phú Thứ,.... làm thế giới
sặc mùi tanh và ruồi nhặng bu đầy, trông hết sức càng kinh tởm hơn với các kiểu cách giết người
kinh khủng.Bắt đầu những ngày Huế mở cửa địa vô cùng man rợ của cộng sản.
ngục."...
"Chính trong thế hệ chúng ta đây, đã có Đoan,
một cô bạn học cùng lớp với tôi ngày nào, đang
ngồi trên ghế đại học ở Sàigòn, bỗng về Huế, đeo
băng đỏ nơi tay, dát súng lục bên hong, hăng hái
đi lùng người này, bắt người khác, để trở thành
một nữ hung thần trên cơn hấp hối của Huế.
Chính trong thế hệ chúng ta đây, đã có Đắc
một sinh viên trẻ trung, hăng hái. Thời trước Đắc
làm thơ, Đắc tranh đấu, rồi bỏ ra khu. Để rồi trở
lại Huế lập những phiên tòa nhân dân, kêu án tử
hình hàng loạt người, rồi đích tay đào một cái hố,
bắt một bạn học cũ có xích mích từ trước ra đứng
bên hố, để xử tử. Cậu bạn của Đắc, tên Mậu tý,
dơ cái băng đỏ dấu hiệu giải phóng quân lên cao,
lạy van Đắc :
- Em lạy anh. Bây giờ em theo các anh rồi mà. Mới đến hai giờ trưa, thành phố Huế vào giờ
Em có mang băng đỏ rồi mà. Cách mạng muôn giới nghiêm. Thành phố vắng lặng. Cái chết trong
năm... Hồ chủ tịch muôn năm. không gian hoà nhập cùng cái chết dưới những hố
Nhưng mặc Mậu Tý năn nỉ, hoan hô, Đắc vẫn chôn người của cái quân đội tự xưng gọi là "giải
nhất định nổ súng vào người bạn nhỏ. phóng". Nắng nhiệt đới nung mùi tử thi ươn sình
Chính trong thế hệ chúng ta đây, đã có từng nồng nặc trong không khí. Cơn mưa dầm dề nhớp
đoàn người, hàng trăm người, cha có, sư có, già nhúa trộn xương thịt với đất bùn đen đủi. Chiều
có, con trẻ có, mỗi người cầm một lá cờ trắng để về, chảo nước sôi lớn ngoài sân không thể tẩy sạch
ra dấu đầu hàng bất cứ phe nào, đi thất thểu trong hết mùi xác chết đậm đặt ướp thấm vào sớ vải của
một thành phố đầy lửa cháy. Cứ như thế chạy áo và quần. Tuổi trẻ đầy mộng mơ, lý tưởng phải
ngược chạy xuôi, cho đến khi gục ngã gần hết."... trực diện với các thi hài không chỉ đàn ông mà
"Tôi gặp thêm một số người các nơi chạy về nữa. gồm cả đàn bà và trẻ thơ bị đập chết dã man hay
Từ Gia Hội, từ Bến Ngự, từ Kim Long. Vậy là Huế bị xô ập xuống hố chôn sống. Mùi hôi thối không
79
Đặc San Bất Khuất 2017 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX