Page 82 - index
P. 82

giấc ngủ chập chờn tủi hờn thương con nhớ vợ           làm tự kiểm nhiều lần nó mới tha....hết hồn! phen
           hiền với những anh đã lập gia đình! Những đứa          này tưởng vô conex hầm xương rùi.
           độc thân chưa vợ, có dịp nhớ nhiều về bạn gái và         Vào  đầu  mùa  mưa  năm  76;  châm  ngôn  của
           người  yêu  như  tui,  nói  ra  mong  các  bạn  đừng   chúng “với sức người sỏi đá cũng thành cơm” tái
           cười....Nguyên mẹ tui là người đa đoan, chăm lo        diễn, đội chúng tui được phân công đi đào lỗ hom
           cho đàn con thái quá mà đôi lúc làm cho con mình       mì, đất cát nơi đây cứng lắm, xà beng thì không,
           chao đảo ngờ ngệch!                                    cuốc xẻng chế ra từ cọc sắt thì ê-ẩm lắm, buổi sáng
             Gió lạnh tràn qua, mang theo cái ghẻ lở kinh         mỗi người đục được mươi lỗ thôi, phải tưới nước
           tởm biến thành dịch giặc (thày đờn) cho mọi giới.      vô đào mới êm tay không thì phồng dộp tay hết.
           Đích thực cái thời thiên, địa nhân bất hòa ráo nạo     Trên đường trở về đội nghỉ trưa, thằng vệ binh đi
           đều loạn, rồi phù thũng này; kiết lỵ này đã cướp       sau cùng, đội di chuyển hàng đôi đi đầu hàng bên
           đi một số anh em chúng tui trong cảnh nghiệt ngã       phải là Tôn thất Hải dưới là Phan-công-Lý, bên
           bất lương của lũ cộng nô âm mưu ly gián chia lìa       trái là tui và Hệ, trên lối đi Hải thấy lon sữa bò còn
           băng sự đói khát lương thực và y-tế. Trong thâm        khá mới thì Hải:
           tâm của chúng đã vậy, nhưng ngoài miệng thì lúc          - Êh lượm về chiều nay múc nước tưới làm cho
           nào  cũng  tòe  loe:  khoan  hồng  nhân  đạo,  chính   mau, nói đoạn, dùng cuốc gạt cục đất đặt phía trên,
           sách trước sau như một, mỗi lần lên hội trường         thì hỡi ơi.
           nghe mấy thằng nói láo huyên thuyên, mà mắc              - Ầm....m..m.!!!!...
           cười lũ vượn dạy người. Nhớ một lần những ngày           Người tui tê dại, tai ù kêu o..o..máu ra nhiều,
           tết qua đi dư hương còn đó, tháng ngày xa nhà mỗi      nhứt là cổ tay trái máu phun có vòi, anh em trong
           ngày dài thêm, người trông kẻ ngóng, mỗi khi ai        đội xé vải ga-rô, nhìn qua phải thì LÝ và Hải nằm
           trong ngành chuyên môn kỹ thuật, y dược hoặc           bất  động  bên  cạnh,  lúc  đó  tui  chỉ  còn  mơ
           gia-đình thân tộc của chúng....vv..mà bọn tui, bị      màng...tỉnh dậy.. Kiệt ghé tai:
           viết tự kiểm muốn gãy tay mà thằng quản giáo vô          -  Mày  ráng  sống  nghen,  tụi  tao  lên  đưa  xác
           tri, chậm tiêu hành hạ.                                thằng LÝ nó bỏ tụi mình rồi!!!!!!!, không ai băng
             Khứa chính trị gia dạy rằng: Chính sách của          bó cho mày sao? máu chảy đầy băng gỗ nè!
           nhà nước trước sau như một, học tập tốt, lao động        Một lát sau...khiêng Hải xuống vì còn nghe nó
           tốt, kỷ luật tốt thì sẽ sớm được khoan hồng trở về     rên nhè nhẹ, xong các bạn mới đưa tôi lên bàn mổ
           sum họp cùng gia-đình. Rõ ràng như góc vuông           và tiễn biệt Lý về với đất mẹ.
           45 độ là 45 độ, nghe vậy cả hội trường vỗ tay ầm         Sau một đêm ngủ vùi mê mệt, sáng sớm anh
           ầm.....hồi lâu mới dứt, thằng giảng viên, miệng        em trong trạm xá, tới thăm hỏi, nhờ dịp ấy mới
           cười toe toét, tay vỗ đều hòa chung một nhịp cùng      gặp  được  Trần  Ngọc  Long  31  bị  mất  một  giò,
           bọn nón cối trên hội trường hắn cứ tưởng rằng ta       Nguyễn Quốc Khánh độc nhãn, Hải cũng mất một
           giỏi lắm đang dạy lớp năm; bọn tui gồm Hạnh,           mắt gãy một tay, tui may mắn hơn, miểng phá rách
           Hòa, Kiệt và tui mở tập vở giả đọc và viết hòng        cổ,  làm  bể  xương  ống  tay  trái,  chịu  đựng  vết
           che khuất vẻ bất nhẫn của mình, còn thằng Hòa          thương  chẳng  lành  đến  ngày  về,  vì  chảy  máu
           không viết mà vẽ một cây lớn trụi lá, dưới gốc là      xương mà họ cầm máu cho tui bằng sáp ong nên
           ông già bán nón cối và trên cây là lũ khỉ cụt đuôi     nó làm độc mãi, về nhà nhờ trụ sinh mới lành hẳn.
           đang lấy cắp nón của người bán, đưa cho thằng          Đời trong cái rủi có cái may, bị thương là rủi, về
           Hạnh coi, nó phì cười rùi chê mày vẽ xấu quá!          sớm là may, đi H.O không được thì sao nhỉ, mang
           chuyền cho tui và Kiệt, thằng này có tiếng là bẻo      thương tật suốt đời thì sao nhỉ!? hết biết !!!!!???
           mép, mày vẽ như con..kẹ..ù..mẹ..để tao sửa cho,          LÝ ơi bạn về với thiên thu, bạn thấy sao? nói
           nó phết vô vài cọng he cho con đầu đàn, làm cả         đi; bình an mãi mãi nghen!!!
           đám chụm đầu vô xem cười nắc nẻ, đâu có biết
           thằng quản giáo đứng sau lưng, bắt quả tang, ghi       Trần Cao Thắng
           tên từng thằng, cũng may thằng này cũng hiền, nó
           chỉ bắt họp đội thông qua đấu tố phê bình và về




                                                                                                                   82
           Đặc San Bất Khuất 2017 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX
   77   78   79   80   81   82   83   84   85   86   87