Page 138 - ĐẶC SAN HỘI NGỘ BK 2022
P. 138
một bộ đồ Cao Uỷ phát và một đôi dép cao Từ 5:00 sáng tới 3:00 chiều đi làm, sau đó
su. Mọi người đi định cư có gia đình ra đón, vào College học tới 10:00 đêm mới về đến
còn tôi lủi thủi một mình, chờ người bảo trợ nhà. Trong 5 năm trời miệt mài, trời không
ra đưa mình về. Sau đó, họ đưa tôi vào một phụ lòng người, tôi đã có một cuộc sống ổn
gia đình người VN ở chung. Anh đó đến định và tốt đẹp.
trước và đã đi làm rồi, anh ta hỏi tôi có muốn
đi làm cùng nơi không? Tôi nhận ngay. Sau Tôi gặp Bà Xã và chúng tôi xây dựng cuộc
đó, hai anh em tôi đi làm trong một nhà hàng đời trên xứ lạ quê người. BX tôi thật là tốt và
Ramada Inn ở Kentucky từ 5:00 chiều cho tới đầy tình yêu thương, đã để tôi bảo lãnh tất cả
3:00 sáng, nghề nghiệp rửa chén. gia đình mấy em tôi tổng cộng 15 người qua
và đang định cư tại Mỹ. Cám ơn Chúa cho tôi
Được một tháng, tôi liên lạc được bạn bè bên gặp một người vợ thật tuyệt vời.
Cali, họ bảo tôi về Cali, việc làm dễ kiếm và
có thể đi học lại. Thế là tôi mua vé xe bus về Bây giờ cuộc đời con cái và gia đình tôi thật
Cali. Qua Cali đơn độc một mình; tôi nghĩ hạnh phúc. Tôi xin cám ơn nước Mỹ đã cưu
đến gia đình, cha mẹ và sáu đứa em còn ở quê mang cho tôi và gia đình sống trong một nước
nhà nên tôi đã cố gắng đi tìm việc làm và tiếp Tự Do có một nền văn minh và nhân bản.
tục đi học.
Trịnh Văn Việt
RẢI RÁC BIÊN CƯƠNG NHỮNG NẤM MỒ…
Rải rác biên cương những nấm mồ! Miền Nam tôi! quê hương đổi chủ
Xứ người gởi lại chút xương khô Sài Gòn ơi! Thành phố đổi tên
Quê hương tôi đó tàn cuộc chiến Mẹ ngồi trơ ôm con ủ rũ
Người đi tan tác mảnh dư đồ Chồng, cha đi vượt biển… lao tù
Tàn cuộc binh đao ngờ độc lập! Nhiều trẻ thơ ra đời trên đảo
Tự do, hạnh phúc, áo cơm no? Đất Galang cắt rốn chôn nhau
Hay đâu từng lớp người ra biển Khóc chào đời hòa tan gió lộng
Bỏ lại quê hương chẳng hẹn hò Mẹ cùng con suối lệ tuôn trào
Galang đảo ấy tự bao giờ? Bao năm qua vẫn hoài tình cũ
Vượt biên tìm đến những ước mơ Galang ơi! Ơn nghĩa không mờ!
Người đến, người đi, chào tay vẫy Ven biên cương xương tàn ấp ủ
Người nắm tàn xương gió hững hờ Cõi vô thường trời đất âm u…
NGUYỆT VÂN
136