Page 207 - ĐẶC SAN HỘI NGỘ BK 2022
P. 207
“Rằng thì là chưa đạt chỉ tiêu của trại đề
ra. Tối nay trong sinh hoạt kiểm điểm của lán,
hải kiểm thảo, để rút ưu khuyết điểm, làm tốt
công tác lao động cho ngày hôm sau".
Mưa Trong Tù Thường thường mùa Đông làm cho tinh thần
tôi bị băng hoại, nghĩ vơ nghĩ vẩn, lo sợ viễn
N tội, nó vẫn còn lẩn tha lẩn thẩn đâu đây, để đày
vông, bởi những ám ảnh ê chề của quá khứ tù
hớ lại những mùa mưa trong tù, hồi
còn bị giam ở Củng Sơn (Sơn Hòa -
đọa tâm tư tôi lịm chết. Những năm tháng đó,
Phú Yên), núi rừng trùng trùng điệp
điệp, trại tù nằm dọc theo một con suối to, đoàn tù phải nằm ngủ, cuốn mình, co quắp vì
lạnh trong những chiếc mền rách tả tơi.
nước gầm thét như thác đổ về, lòng suối thật
sâu, cứ đến mùa Đông, lũ lụt kéo về, nước Chúng tôi như những xác chết bất động, chờ
chảy xiết, nghe rào rào, mang theo những khiêng ra một góc rừng hiu quạnh, đồi núi âm
khúc gỗ từ triền núi cao bơ vơ xuôi về, trôi u, chỉ chờ một cơn mưa lũ mấy ngày liền,
mãi, không biết ghé vào đâu. đường sá tràn ngập lụt lội, sẽ xóa sạch những
ngôi mộ hoang, vô chủ, thấp lè tè vì người chết
Vào những ngày mưa lũ như thế, lệnh lao chỉ được những kẻ vô nhân đạo, với lòng hận
động khẩn cấp với tình trạng “thông tầm” thù vô biên, cho phép các người cùng khổ, bạn
(Làm ngày không đủ. Tranh thủ làm đêm. tù của những xác chết, đắp vội vàng năm ba
Làm thêm giờ nghỉ) được ban hành, không xẻng đất trên thân thể người chết, chờ nước lũ
miễn trừ bất cứ ai, dù bệnh nặng hay nhẹ, tất kéo thân xác họ xuống vực sâu thăm thẳm của
cả đều phải tập họp dưới bầu trời xám xịt, một thung lũng nào đó, để làm mồi cho loài dã
mây đen vần vũ. thú… tranh ăn.
Đoàn tù bụng đói meo, áo quần rách nát tả tơi,
bị cưỡng bức đi lao động khẩn trương. Toán Chúng tôi đang chìm sâu trong giấc ngủ mệt
đi vào rừng sâu lấy củi, toán kéo gỗ trên núi nhoài, qua một ngày lao động cực nhọc dưới
cao, toán đào khoai, bới sắn. Có toán phải vào cơn mưa tầm tã như thác đổ, mà các tù nhân
sâu trong rừng chặt tre vác về chống bão. chính trị phải âm thầm chịu đựng những cực
Đoàn tù phải trèo lên dốc cao, lặn lội từ bên hình dã man như thời trung cổ, không ai dám
này dãy núi sang bên kia khu rừng già, cây hé miệng than vãn, dù chỉ một lời!
cối rậm rịt, lá cành che phủ, không tìm thấy Kẻng trại giam báo thức. Đoàn tù như những
bầu trời, chỉ nghe về phía xa xa, tiếng nước con chuột ốm tong, ốm teo, chạy ra khỏi hang,
reo sùng sục của những con suối đang giận dữ vội vã thu xếp công việc linh tinh để sẵn sàng
tràn về. Toán khác phải ra ruộng, đắp đê, cho một ngày lao động khổ sai bắt đầu. Và cứ
chống lụt. Mỗi người mỗi việc. Mỗi toán, mỗi thế dòng đời chậm chạp trôi qua, tâm tư người
đội, khẩn trương, với chán vạn việc làm, tù lịm chết!
không được trì trệ, khẩn trương bắt tay vào
lao động nặng nhọc, từ lúc rạng đông đến khi Mùa Thu cũng lặng lẽ ra đi, để lại mùa Đông
trời chạng vạng tối, đoàn tù mới lủi thủi, thất muộn phiền, buồn thảm, thê lương kéo về
tha thất thểu, vác cuốc trở về trại, áo quần ướt trong cái lạnh cắt da của núi rừng trùng điệp
sườn sượt. Người nào người nấy thở không ra … mà người tù thì không có đủ một mảnh vải
hơi, mà còn phải nghe cán bộ quản giáo gái, che thân, nên có người đã phải dùng những
đi ưỡn ẹo theo đoàn tù, với lời lẽ chanh chua: bao bố đựng cát, của tàn dư Mỹ Ngụy còn sót
205