Page 208 - ĐẶC SAN HỘI NGỘ BK 2022
P. 208
lại, may quần áo linh tinh, che mưa, chống Tôi thầm cầu xin sự bình an đến với mình và
lạnh, và nếu sống sót, trở về sum họp với gia bạn bè. Rồi sau đó, những người lính, bị trở
đinh, tiếp tục chấp hành tốt lệnh quản chế tại thành “cải tạo viên” của Trại Tù Lao Động
địa phương, sẽ trở thành công dân lương A.30, ở Sơn Thành , Phú Yên. Trời ơi! những
thiện, để thúc giục gia đình và xã hội, khẩn ngày tù tội biết bao khổ sở, tủi nhục ê chề …
trương, tranh thủ ra đường, đứng dang hai tay,
đón bắt khoa học kỹ thuật … xây dựng đất Từ những ngày còn thơ ấu cho đến khi trưởng
nước giàu mạnh hơn mười lần trước kia. thành, chưa bao giờ tôi biết đốt rừng, làm rẫy
là cái ất giáp gì. Thế mà chỉ một vài ngày sau
Nhớ chuyện một chiều mưa, dừng chân tại khi bị tù tội, không giầy, không dép, chân đạp
một thôn xóm hẻo lánh, Mỹ Tường Phan đất, đầu trần, tôi phải vác cuốc vào rẫy đánh
Rang, một thôn nữ chít khăn xô cho chồng, luống khoai lang dưới ánh nắng mặt trời gay
anh Nghĩa Quân vừa bị địch sát hại. Hình ảnh gắt hay phải dầm mình dẫy cỏ dại dưới những
của một người đan bà đau khổ, nàng điên dại cơn mưa nặng hạt.
khi mất người yêu trong chiến cuộc. Những
hình ảnh đó rất khó quên trong tâm tưởng của Ngày gia đình tôi ra đi, mưa đã đổ nhiều
người lính, nhưng rõ ràng cũng không phải là xuống phi trường Tân Sơn Nhất. Tiếng mưa
chuyện tình, quen vội, quên nhanh trong đời rơi như tiếng ai khóc thì thầm hay tiếng lòng
quân ngũ. tôi đang thổn thức. Cảnh vật mờ mờ, ảo ảo
nhạt nhòa dưới những dòng nước mắt. Bầu
Dĩ vãng không phải là vàng son nhưng bao trời xám xịt, phía cuối phi đạo, một đám mây
giờ vẫn còn là kỷ niệm dâng tràn tim óc, đen che phủ, tôi bật tiếng khóc nghẹn ngào
nguyên vẹn, khó quên, đêm mưa, trong một tưởng chừng như không thể nào ngưng lại
thôn vắng, không hẹn hò, mà Tiểu Đoàn của đuợc. Thanh-Đao cũng đang khóc, mắt nhòa
tôi dừng quân … tạm trú đêm giông bão, lệ. Thân nhân đưa tiễn gia đình tôi cũng
người lính vừa phải đương đầu với thời tiết ngậm ngùi sướt mướt.
khắc nghiệt, vừa phải canh phòng cẩn mật vì Khi phi cơ vụt bay lên cao bỏ lại phía sau
địch lúc nào cũng rình rập, chỉ chờ ta sơ hở là màu xanh của đồng nội, con sông Sài Gòn
đột kích tiêu diệt ta ngay. Và nếu trong môi xanh biếc, trải dài theo màu đỏ thẫm của phù
trường thơ mộng này, có một thôn nữ tuyệt sa, nằm im lìm, tức tưởi, tiễn đưa những đứa
đẹp, với tấm lòng đôn hậu, của người em gái con của Mẹ Việt Nam ra đi, như kẻ trốn chạy,
hậu phương, với nụ cười hiền hòa, rủ lòng bỏ mặc cho một quê hương ngục tù, tủi nhục.
thương hại, vội pha cho người lính bình trà
nóng. Vì lịch sự, vì dân vận, người lính cũng Tôi khóc
phải nhoẻn nụ cười tươi cám ơn, nhưng sau nghẹn ngào.
đó lại tìm cách đổ bình trà đi trong nuối tiếc, Trời đang
với nỗi niềm hoài nghi, vì người lính bao giờ mưa! Ở đây là
cũng cẩn trọng, không xem thường bất cứ thế đó! Và ở
chuyện gì xảy ra quanh mình. đây tôi như
những con ốc bình yên, ngủ suốt ngày đêm
Làm sao tôi có thể quên được, những ngày lao với nhiều mộng đẹp, đi vào quên lãng nhưng
lý ở Lam Sơn, rồi chuyển trại qua Củng Sơn, vẫn còn mang nỗi buồn, nhớ Nha Trang quay
với những cơn giá rét của núi rừng làm ớn quắt.
lạnh. Tôi kéo cổ áo thật cao, để tránh những Duy-Xuyên
luồng gió rét buốt của rừng thiêng nước độc. (Trích tự truyện Chỉ Một Mình Em)
206