Page 250 - ĐẶC SAN HỘI NGỘ BK 2022
P. 250
gái là em chủ rạp hát Văn Hoa Sài gòn. Lần
đầu tiên trong đời đặt chân lên miền cao
nguyên thơ mộng Đà Lạt lòng tôi cảm thấy
ngất ngây. Đồi núi chập chùng, rừng thông
che kín, khí hậu mát lạnh. Hai bên đường
hoa dại nở đầy, khoe sắc. Các tòa nhà theo
lối kiến trúc Pháp loáng thoáng ẩn hiện
giữa rừng cây yên tĩnh như lạc vào cảnh vật
phương Tây thật vắng vẻ; nhà nào cũng có
biên giới trong lúc tiếng súng vẫn nổ sau vườn hoa trước sân. Trong khi đó, các thiếu
lưng và mưa rừng vẫn rơi tới tấp. nữ ra đường ăn mặc rất thời trang và đẹp.
Điểm đặc biệt tôi thấy ở các trẻ em và các
Thời gian cứ trôi đi, gia đình ông sui tôi
được định cư tại tiểu bang California. Cuộc thiếu nữ là ai cũng có đôi má ửng đỏ như
sống dần dần ổn định nhưng lúc nào ông hai trái cà. Vào quán ăn trời lạnh ăn gì cũng
cũng mong có cơ hội trở về Lào để tìm lại ngon. Quả là xứ thần tiên lúc bấy giờ đối
tin tức cô em ruột của mình. Ông đã tìm với tôi.
kiếm khắp nơi kể cả nơi gia đình đã vượt Đó là lý do khi ra trường ngày 20 tháng 10
biên giới. Tất cả đều không tìm thấy kể cả năm 1973 tôi đã chọn ngay Bảo Lộc, là
bà con xóm giềng quê cũ. Bốn mươi lăm điểm giữa để tiện đường đi về Sài Gòn thăm
năm trôi qua, cứ mỗi lần thấy người phụ nữ gia đình tôi và Đà Lạt để viếng thăm du lịch.
trẻ nào cõng em bé trên lưng đi bên đường Ngay sau khi trình diện tiểu khu, tôi được
là ông bạn tôi lại nhìn mãi, xem như một phân công về Tiểu Đoàn 261, Đại Đội 2 và
nỗi buồn ám ảnh, mà nhớ đến em ruột nắm chức Trung Đội Trưởng Trung Đội 1.
mình đã xã xôi vì hai chữ Tự Do. Tiểu đoàn này chịu trách nhiệm giữ an ninh
từ cầu Đại Nga đến Di Linh.
Nhân câu chuyện của người bạn Lào mà
chạnh nghĩ đến câu chuyện đau lòng trong Tôi nhớ vào khoảng giữa năm 1974, chúng
cuộc đời chinh chiến của tôi. Nếu không tôi được lệnh tấn công càn quét mật khu
nói ra thì thời gian cũng khiến nó bị mai Trang Bia của Cộng Sản. Theo tôi biết sơ
một và chìm dần trong quên lãng. Nhiều khởi từ đại đội trưởng thì chúng tôi sẽ đi
khi tôi muốn quên vì nó đã xảy ra lâu lắm
rồi mà mỗi lần bị nhớ là mỗi lần cảm thấy
buồn. Bởi cũng chính tôi là chứng nhân của
sự thất bại hay mang ơn đối với người khác
đã che chắn để như chết thế cho tôi. Làm
sao tôi có thể biết được?
Vào năm 1972, người bạn cùng lớp rủ tôi
lên Đà Lạt chơi theo lời hẹn hò với cô bạn
248