Page 245 - ĐẶC SAN HỘI NGỘ BK 2022
P. 245

Rồi bỗng dưng có một ngày
                                                                Trên xe lăn nhỏ hình hài xác xơ

                                                                Nhìn anh tôi thật không ngờ
                                                                Người bạn năm cũ bây giờ đây sao?

                                                                Ðôi chân phân bón ruộng rau
                                                                Thấm lòng đất mẹ, đi vào thiên thu.

                                                                   ***
                                                                Rồi ba mươi năm sau!
                                                                Tôi về gặp lại anh vào chiều mưa
                                                                Chợ làng vắng khách lưa thưa
                                                                Chiếc xe lăn nhỏ ngày xưa không còn

                                                                Ðôi tay anh đã chai mòn
                                                                Thế bàn chân đá, sỏi lòn đường đi
               Tôi, anh cùng học một trường                     Cuộc đời một đấng nam nhi
               Hai đứa ở cạnh chung đường nhà nhau              Trả xong nợ nước còn gì thân trai?
               Nhà tôi có bức tường cao
               Có bông dạ lý ngạt ngào quanh năm

               Anh thường hỏi mẹ sang thăm
               Bẻ chùm me ngọt âm thầm trao tôi
               Mộng mơ thuở ấy xa rồi
               Anh vào quân ngũ tôi nơi học đường

               Mẹ già hiu quạnh thân thương
               Chiều ra hiên ngóng mắt vương lệ sầu
               Thời gian trôi cũng không lâu
               Tôi làm Y Tá tuyến đầu Quân Y
                                                                Áo anh không kín đôi vai
               Anh chiến trường chẳng ngại chi                  Vợ anh chưa có đọa đày bơ vơ
               Bốn vùng chiến thuật chân đi không sờn           Ðội đầu chiếc nón rách xơ
               Hồn sông núi gọi từng cơn                        Miệng nghêu ngao hát cậy nhờ lòng nhân
               Anh mang trách nhiệm nặng oằn đôi vai            Anh nhìn tôi, mắt ngó trân
                                                                Trời ơi! –“Ðây bạn rất thân thuở nào”
                                                                Tôi nhìn anh ngấn lệ trào
                                                                Hỏi rằng lịch sử trang nào ghi đây?
                                                                Nhớ chùm me ngọt trao tay
                                                                Lòng tôi quặn thắt đong đầy nỗi đau!



                                                                          Nguyệt Vân




                                                                                                       243
   240   241   242   243   244   245   246   247   248   249   250