Page 328 - ĐẶC SAN HỘI NGỘ BK 2022
P. 328

Nhớ Mẹ Mùa Vu Lan
                                                                Buổi mai ấy, một ngày Xuân âm lịch
                                                                Nắng hoe vàng trên những ngọn lá xanh
                 Nhớ thuở ấy tôi hãy còn bé lắm
                 Theo chân Me thăm động Ngũ Hành Sơn            Chim hót vang bướm vui lượn trên cành
                                                                Hoa đua nở, hương thoảng bay trong gió
                 Chót vót trên cao đỉnh núi mây vờn
                  Nhìn xuống thấp cây phủ đầy khe đá
                                                                Quanh quẩn hồi lâu đã gần đến Ngọ
                  Tay xách guốc tay cầm áo Mẹ                   Mẹ dắt con thong thả bước vào hang
                 Bước ngập ngừng sợ ngã xuống vực sâu           Nến với hương thắp sáng cả mấy hàng
                                                                Con theo Mẹ chắp tay cúi đầu đảnh lễ
                 Mẹ mỉm cười: “Con chả phải sợ đâu
                  Có Mẹ vịn chẳng làm sao con ngã”              Mấy vị Phật vị Tiên trên các bệ
                                                                Tượng hai ông Thiện Ác ở hai bên
                  Hôm ấy lạnh Mẹ mặc thêm áo dạ                 Rồi mẹ con mình theo hang núi đi lên
                 Màu nâu đen cổ áo tết khuy tàu
                 Gió thổi áo dài vạt quyện vào nhau             Qua các động nhiều hang nhiều ngõ

                 Mẹ hốt hoảng đưa tay lên vội giữ
                                                                Con vẫn nhớ dù rằng con rất nhỏ
                                                                Đến bây giờ hình ảnh vẫn như in
                 Nét mặt Mẹ như có chiều e lệ
                  Đẹp làm sao dáng Mẹ thẹn thùng                Nét khắc dao trên áo một vị Tiên
                 Mấy mươi năm con giữ mãi trong lòng            Mà con thấy hao hao giống Mẹ
                  Hình ảnh ấy làm sao con quên được!
                                                                Nhớ kỷ niệm mà lòng con quạnh quẽ
                  Mẹ cúi xuống nắm tay con từng bước            Mẹ giờ đây chắc đang ở non Tiên

                  Má Mẹ hồng, con nhớ thấy hay hay!             Chốn trầm luân Mẹ đã dứt ưu phiền
                                                                Chỉ còn lại trong con muôn vàn thương tiếc
                 Phía đằng xa tản mác áng mây bay
                  Vẽ nên một bức tranh màu tuyệt đẹp
                                                                Thái Hoàng
                  Đi một lúc, Mẹ sợ: “E con mệt”                Houston, ngày 08
                 Nên Mẹ ngồi vạt áo phủ thềm rêu                tháng 07 năm 1999
                 Mẹ bảo con ngồi lên vạt áo thêu
                 Để khỏi lấm chiếc quần nhung con thích



                  326
   323   324   325   326   327   328   329   330   331   332   333