Page 379 - ĐẶC SAN HỘI NGỘ BK 2022
P. 379
Con đường huyết mạch trở thành “Quốc Lộ Xe cộ thì nằm
kinh hoàng“. Đáng buồn nhứt là những người cứng một chỗ
dân không có phương tiện. Họ lết bết đi hai mỗi lần có chiếc
bên lề, đưa cặp mắt thèm thuồng pha lẫn van nào đó hết xăng
xin nhìn đoàn xe đủ loại đang ngược Bắc. hay hư máy nửa
Vừa ra khỏi Tam Kỳ thì cảnh tượng càng tang chừng. Khổ sở
thương hơn. Quốc Lộ 1 bình thường khá rộng, lắm mới ủi được qua một bên để lấy lối cho
bây giờ trở nên chật hẹp với mọi thứ trên đời xe chạy tiếp. Giữa dòng thác người và xe
vung vải trên đường: từ quần áo, vật dụng đang chậm chạp tiến về phía Bắc, là một sĩ
linh tinh, kể cả xăng dầu của xe cộ bị hư quan không rõ cấp bậc, đứng chận những
hỏng, đến những nhầy nhụa khác không thể quân nhân có lẽ là thuộc cấp của ông, đẩy họ
phân biệt là thứ gì. Mặc kệ! Xe vẫn cứ chạy. vào lề, nơi đã có một số quân nhân khác đang
Người vẫn cứ đi. Không phải không khí chiến xớ rớ đứng, ngồi.
tranh mà là hình ảnh của một bi kịch thoát Chung quanh họ là vợ con, là người thân lớn,
hiểm! Tiếng hò hét, chửi bới, tiếng súng bắn nhỏ. Mọi người đều lộ vẻ hoang mang, lo
mở đường hay xua đuổi những ai chắn lối, lắng. Chỉ có đám trẻ con còn được vài nụ cười
hoặc hù dọa những người muốn nhào lên xe thật ngây thơ và hồn nhiên khi tụm năm, tụm
để được sướng thân, hòa lẫn với tiếng kèn xe ba với nhau. Nhìn lại xe Dodge mới hay gia
chói tai và liên tục, tạo thành một thứ âm đình người lính Tiểu Khu và nhóm quân nhân
thanh hỗn tạp, rối bời nhưng khẩn thiết. Xe Sư Đoàn 2 BB cũng đã bỏ đi hồi nào không
đò, xe nhà, xe hàng, xe gắn máy, quân xa, cơ biết. Đoàn xe hậu trạm tìm được nhau nên
giới đủ loại, lớn, nhỏ, hai bánh, ba bánh, bốn cùng dừng lại để kiểm tra quân số và tiếp liệu
bánh, v/v... phẩm rồi lên máy liên lạc với Bộ Chỉ Huy
Liên Đoàn.
Mọi thứ đều cố bò, cố nhích về phía trước. Nửa ngày trời dang nắng làm con người
Bò, nhích là phải, vì lòng đường chật ních các khô khốc, nhưng tôi không thấy khát, cũng
loại xe và người. Xe hư là khốn nạn cuộc đời, không thấy đói. Chỉ hút thuốc! Hút liên tục
vì chắc chắn phải bị bỏ lại. Sang, hèn như đến mềm môi, rát cổ, để tạm trấn áp nỗi lo
nhau. Dân, Quân cũng không khác. Mọi thứ lắng và buồn bực trong lòng. Tôi buột miệng
phương tiện, có động cơ hay không, đều được chửi thề khi có người đề nghị chạy luôn về
tận dụng tối đa để chở người, chở của. Mạng hậu cứ và ra lệnh nằm tại chỗ chờ tin tức của
người cũng rẻ rúng như bèo! Súng tha hồ bắn. Liên Đoàn. Đành là giữa lúc hỗn quan, hỗn
Xe tha hồ lách. Chạy, càng xa càng tốt! Giờ quân, thì mình có toàn quyền quyết định.
phút này ai nấy đều muốn đến nơi an toàn và Nhưng cả buổi chỉ thấy vài nhóm đồ bông lẻ
Đà Nẵng là mục tiêu tối hậu. tẻ, đa số đeo theo các xe hậu trạm mà đi. Các
Tiểu Đoàn chắc chắn còn ở phía sau.
Quốc Lộ 1 như con rắn khổng lồ, đuôi còn Tôi đã quyết định không sai. Bộ Chỉ Huy
lòng thòng nơi nào đó tận trong phố Tam Kỳ Liên Đoàn đang ở phía trước không bao xa,
không chừng, còn đầu thì không biết đã tới ngay trong căn cứ Hương An. Chỉ vì lo điều
đâu. động đại đơn vị nên bây giờ “Xếp“ mới nhớ
Trưa - Con đường từ Tam Kỳ về Thăng tới chúng tôi. Mất liên lạc suốt nửa ngày đồng
Bình, quận cực Bắc của tỉnh Quảng Tín, bình nghĩa với đoán già, đoán non, hay đồn nhảm
thường chỉ mất mười lăm, hai chục phút xe những tin tức không có ích lợi gì cho tinh
chạy là tới nơi. Hôm nay thì khác. Đôi khi chỉ thần chiến đấu của đơn vị. Giờ này Liên Đoàn
có người (và thú vật) còn có thể di chuyển. Phó, Trung Tá Hoàng Phổ còn đang điều
377