Page 79 - Ban tin sinh hoat Cu An Tu Nguy So 3
P. 79
79
một cô gái mặt áo dài trắng tự xưng tên là Giáng
Ngọc đuổi ra, cả phòng sợ quá la lên và nằm xuống
sàn nhà”. Mấy tên Công an cho mở đèn sáng suốt
MA đêm. Mấy người nầy đi vượt biên bị chúng bắt và
TRONG tạm giam tại đây sau khi đã tịch thu hết vàng bạc.
Rồi họ cho chúng tôi về phòng; chỉ dẫn anh trưởng
TRẠI CẢI toán theo mà thôi. Khi anh trưởng toán trở về, vì
TẠO “bệnh nghề nghiệp” nên tôi chụp cơ hội lân la đến
anh trưởng toán chuyện trò để tìm hiểu sự thật điều
gì đã xảy ra. Anh ta kể một cán bộ đang trực đêm
thì thấy 3 tên mặt áo quần tù nhảy qua hàng rào,
Trích một đoạn trong hồi kỳ tù của tôi. trốn trại liền bắn theo mấy phát súng và vào kiểm
Nhất Tâm (Nguyễn Bá Quang, tra các tù. Cán bộ ấy còn tiết lộ, khi anh ở trong
phòng thì đèn điện vụt tắt, một tên đại úy “cảnh sát
Đơn Vị 101/65)
ngụy” nhảy xuống chụp lấy súng ông ta, ông la lên
Những năm 1977-78 phong trào vượt biển tìm thất thanh làm các người khác cũng dậy, đèn bật
tự do, trổi lên rầm rộ. Những người bị bắt quá sáng trở lại. Mấy hôm sau ông ta sai tù làm nhanh
nhiều, thiếu nơi giam giữ. Bọn Công an làm ăn và trở về “Lao Cải Chợ Cồn Đà Nẳng”.
khấm khá, chúng tịch thu vàng, tiền đô v.v… Sau mấy tháng khai cung tại đây chúng đưa
Chúng chuyển chúng tôi vào Hội An, Quảng Nam tôi lên trại tù Tiên Lãnh Quảng Ngãi Đà Nẵng nơi
Đà Nẵng, đến trại cải huấn của Cảnh Sát rừng thiêng nước độc để lao động khổ sai. Ở trại
QGVNCH, nơi chúng sửa sang lại hàng rào cho thỉnh thỏang chúng tôi nghe có nhiều tiếng súng nổ
kiên cố, dọn dẹp sạch sẽ để đem tù mới vào. Thoạt liên hồi, tiếng kẻng báo động liên tiếp, mấy công an
tiên, chúng tôi tưởng chúng giam những người như chạy rầm rập đến các phòng để điểm danh đếm số.
chúng tôi, tù binh hoặc Cán Chính VNCH, hay là Chỉ là mấy Công An gác đêm thấy tù trốn trại,
ngoài xã hội có biến động gì đây chăng.
nhưng chỉ là chuyện ma quái thôi.
S au một ngày lao động mệt nhọc, chúng nhốt Mùa đông năm 1981, một mùa đông nghiệt
chúng tôi vào một phòng kiên cố có cửa sắt khóa ngã giá buốt tận xương tủy, ăn uống thiếu dinh
lại. Đang ngủ thì bên ngòai mấy tên cán bộ chạy dưỡng, lao động cực nhọc tôi bị bệnh đau bao tử rất
rầm rầm, có tiếng súng nổ, súng lên đạn rắc rắc. nặng được cho nằm bệnh xá để điều trị. Cứ năm ba
Đứng trước phòng giam chúng la to: “Tất cả nằm ngày lại nhìn thấy một tù nhân lặng lẽ ra đi. Chỉ với
yên tại chỗ, toán trưởng cho điểm danh, đếm số”. 4 tấm ván thô sơ với hai người tù khác khiêng đi
Trưởng toán là một anh phạm tội hình sự mà chúng chôn. Chôn ở đâu có ai mà biết, mới một tuần lễ mà
tin tưởng. Tất cả có mặt đầy đủ. Sau đó chúng gọi 5 anh em chúng tôi đã ra đi. Ngẫm cho thân phận
anh trưởng toán và 3 người nữa trong đó có tôi đi mình, khi nào đến lượt mình đây. Bệnh xá chật ních
theo chúng qua dãy nhà phía bên kia để kiểm soát. những tù nhân bệnh nặng. Một người nữa lại ra đi.
Khi đến bên một phòng giam, chúng kêu dậy điểm
danh đếm số nhưng không một tiếng trả lời. Cầm Một tù khác trên trại mới chuyển xuống. Anh tên P.
súng sẵn trong tay, chúng tra chìa khóa mở cửa. Lào, là một người phạm tội hình sự, buôn bán thuốc
Phía trong phòng, tất cả là đàn bà, con gái, nằm úp lậu gì đó. Anh bị bệnh kiết lỵ cả tuần nay mà không
mặt xuống đất, không giám ngồi dậy. Bị la mắng lành vì không có thuốc chữa, vào bệnh xá được Bác
quá mới chịu ngồi lên. Hóa ra là vì các chị nầy sợ Sĩ Phùng Văn Hạnh (Bác sĩ cũng là tù) cho làm tại
quá đã “tè” ra quần. Gặn hỏi vì sao thì các chị ấy bệnh xá, Anh Hạnh là một bác sĩ
bèn kể: “khi chúng tôi bước vào cầu tiêu thì gặp
Bản Tin Sinh Hoạt Cư An Tư Nguy Số 3