Page 80 - Ban tin sinh hoat Cu An Tu Nguy So 3
P. 80

80

         giỏi, có bệnh viện tư tại đường Gia Long Thành               Sáng sớm hôm sau chiếc quan tài đơn sơ
         phố Đà Nẵng khám anh. Bác sĩ Hạnh thấy anh ta         được 2 tù hình sự khiêng đi chôn. Một sớm thật
         đau rất nặng cần phải chuyển về bệnh viện lớn         buồn,  người  tù  cải  tạo  chết  đi  không  có  tiếng
         mới mong chữa kịp. B/S Hạnh đề nghị với nữ
         bác sĩ Việt Cộng là xin Ban giám thị chuyển anh       khóc tiễn đưa, nhưng mọi người chúng tôi đều
         ta về Tam Kỳ để điều trị. B/S VC trả lời: “Bệnh       cảm nhận một nỗi buồn thấm thía. Bệnh xá có
         nầy  sẽ  chữa  khỏi,  không  việc  gì  phải  chuyển  được một chỗ trống trên trại liền đưa một bệnh
         viện.    Ở  trong  rừng  chúng  tôi  còn  chữa  được   nhân khác xuống nằm, anh ta được bệnh xá cho
         không  sao  cả”.  B/S  Hạnh  cố  lên  trại  xin  mấy   nằm chỗ của anh Lào vừa mới mất. Anh vào chỗ
         người tù có thuốc trụ sinh về cho anh ta, nhưng       nằm,  bác  sĩ  chưa  kịp  khám  thì  anh  ta  la  lên:
         nào ai có nhiều chỉ một vài viên, còn toàn thuốc
         “xuyên tâm liên” trị bá bệnh, trời quá lạnh, chịu     “Thôi tôi không nằm nữa, không dành của anh
         không nổi với cơn đau, anh đã chết chiều hôm  đâu sợ quá, sợ quá”. Rồi anh vùng dậy quơ vội
         giá rét đó. Anh được đưa ra chòi tranh gọi là nhà  mấy đồ dùng chạy một mạch lên trại. Hôm sau
         xác nằm đó trong đêm.                                 lại  có  bệnh  nhân  khác  xuống,  vì  hết  chỗ  nên
                Bệnh xá được chia ra hai khu, khu bệnh  cũng phải cho anh nằm ở chỗ anh Lào mới chết.
         và khu cách ly, cách ly các bệnh lây nhiểm như  Đêm về, cảnh vật lặng yên, chỉ nghe vài tiếng

         ho lao, phong tình v.v… Trời bắt đầu tối, mỗi  rên khe khẻ. Bỗng lại những tiếng la thất thanh:
         khu có chiếc đèn dầu leo lết. Bỗng một luồn gió  “Đừng  giết  tôi,  đừng  bóp  cổ  tôi  nữa”.  Chiếc
         mạnh  rét  buốt  đánh  vào  các  cửa  sổ  rầm  rầm.  mùng  anh  treo  bị  dựt  xuống.  Sợ  quá,  anh  xin
         Đèn bên phòng cách ly vụt tắt, các bệnh nhân  người bạn bên cạnh cho anh nằm chung chờ trời
         bên đó đồng  loạt  la  lên  sợ hãi.  Nói  là  cách  ly  sáng. Sáng mai anh phải cuốn gói về trại không
         nhưng chỉ là một bức tường ngăn sơ, ở trên có  chịu nằm BX nữa. Sự việc xảy ra toàn trại điều
         khoảng trống. Phòng bệnh hỏi vọng qua cái gì  biết.

         xảy  ra  vậy  các  anh,  bên  kia  lặng  thinh  không        Ở đội thợ mộc có anh T... không tin liền
         một tiếng trả lời, Một lúc sau mới có người can       xin cán bộ BX cho nằm BX và xin được nằm
         đảm nói: “Vừa mới thấy bóng ma từ nhà xác bay         ngay nơi chỗ Anh Lào nằm. Anh đem theo một
         vào, lượn mấy vòng rồi đi dễ sợ quá”. Đêm trở  cái búa, một cái đục để trên đầu nằm. Tối hôm
         lại  yên  tĩnh  một  cách  nặng  nề,  rồi  mọi  người  đó chưa thấy xảy ra điều gì, chỉ nghe thấy như
         cũng chìm vào giấc ngủ, thỉnh thoảng vọng lại  có  người  vật  lộn.  Hỏi  anh  ta  thì  anh  trả  lời
         những  tiếng  rên,  của  những  người  không  chịu    không việc gì cả. Tối hôm sau, mọi người cũng
         nổi cơn đau. Tôi lại lên cơn đau bao tử dữ dội,       ngủ yên, nửa đêm thì thấy chỗ anh thợ mộc nằm
         nhưng cố nén tiếng rên để cho anh em khác ngủ,        chiếc mùng bị xé rơi xuống, tiếng vật lộn nghe
                                                               rõ rầm rầm một lúc sau thấy yên. Hỏi anh, thì
         rồi ngồi dậy mang thêm đôi tất vì trời quá lạnh,      anh  chẳng  nói  một  điều  gì  chỉ  lặng  thinh  đến
         kéo chiếc mền lên đắp. Cưả đã đóng kín không          rùng  mình.  Trời  đã  sáng  tỏ,  anh  ta  dậy  cuốn
         có gió vào, bỗng nhiên đèn lại tắt! Thì ở phía        mùng mền, ba lô, trở về trại. Hỏi thêm mấy lần
         đằng kia có tiếng ú ớ như nằm mơ, rồi tiếp đó  anh mới chịu nói: “Tôi chịu thua rồi. Đêm thứ
         tiếng la sợ hãi làm tôi tỉnh hẳn hết cơn đau. Rồi  nhất anh ta đã đến bóp cổ tôi nhưng tôi cố chịu
         tôi cũng phải rùng mình, lạnh người như có ai  đựng được, đêm thứ hai anh ta làm dữ qúa nên
         đó  nắm  lấy  chân  tôi  bóp  nhè  nhẹ,  rồi  thôi,  cả   tôi chịu thua luôn”.

         phòng bệnh đều có cảm giác như vậy. Mấy anh                  Cũng cùng sáng hôm ấy ở trên trại lớn lại
         lớn tuổi ngồi dậy thắp lại đèn, kháo với nhau vài  xảy ra một chuyện lạ lùng. Anh Thắng cũng là
         chuyện vớ vẫn, có lẽ anh Lào đến từ biệt chúng  tội hình
         ta.


                                               Bản Tin Sinh Hoạt Cư An Tư Nguy Số 3
   75   76   77   78   79   80   81   82   83   84   85