Page 156 - BẢN TIN SINH HOẠT CƯ AN TƯ NGUY SỐ 5
P. 156
156
ghé thăm gia đình tôi, tôi đã bàng hoàng khi
thấy anh trong bộ quân phục màu xanh lá
rừng. Trông anh hoàn toàn không còn chút nào
vẻ thư sinh ngày trước, làn da sạm nắng đen
cháy, oai phong khỏe mạnh hơn, dù ốm đi hẳn.
Tôi đã có ít nhiều sự ngượng ngùng lúc đối
diện, không biết có phải do sự xa cách lâu quá
lúp xúp chạy chứ không đi đứng bình thường hay đã có gì thay đổi trong tâm lý con người,
được, mẹ tôi mắng hoài mà có chừa tật đó dù sao bây giờ tôi cũng đã đủ lớn để biết rõ
được đâu!). ranh giới của sự thân mật chứ không thể như
Thời gian qua nhanh lúc nào không biết, đám con bé con ngày xưa...Bọn con nít hàng xóm
trẻ chúng tôi lớn theo năm tháng và cũng dần thôi còn là trẻ con, thôi to mồm tranh cãi và
cách xa nhau bởi việc học hay công việc làm. thôi tranh nhau ôm cổ níu tay anh như ngày
Mới đó mà đã 4 năm trôi qua! Tôi đã là cô nữ nào và nhất là không còn hào hứng đòi anh kể
sinh lớp Đệ ngũ. Anh Lân lên Saigon học Đại chuyện ma. Chỉ mấy ngày rồi anh lại đi, thời
học từ năm ngoái và ít khi về. Bọn con nít gian cứ thế trôi nhanh không biết bao lâu.
chúng tôi như hụt hẫng vì buồn nhưng cũng Một đêm tháng Mười Hai năm đó, trước
mau quên, bởi càng lên lớp lớn hơn càng nhiều Giáng Sinh một tuần lễ. Trong phố, nhiều gia
bài vở làm bận rộn choán hết thời gian. Năm đình Công giáo đã giăng đèn nhấp nháy quanh
1966 tình hình chiến sự đã biến động nhiều, những hang đá bằng giấy sơn đen trông thật
sau một thời gian đóng quân ở một tiền đồn xa đẹp. Mới có hơn sáu giờ chiều mà bên ngoài
bố tôi bị tử trận. Gia đình tôi luôn ở trong trời đã tối đen, đột nhiên một cơn mưa trái
trạng thái u buồn như chưa từng có, mẹ âm mùa kéo tới rơi rào rào trên mái tôn, thỉnh
thầm và dễ cáu gắt hơn, tôi càng dễ tủi thân và thoáng tiếng ầm ầm giận dữ của sấm sét chạy
nước mắt có thể rơi bất cứ lúc nào... ngang làm lóe lên ánh chop lòa qua khe cửa
Đến năm 1968, hình ảnh người anh sổ. Sợ mưa hắt vào nhà nên tôi định đóng cánh
hàng xóm vui tính hầu như dần nhạt trong tâm cửa thì đột nhiên sững người.
trí thì độtnhiên lại nghe tin anh vào quân đội, Tôi mò tay tìm mở công tắc đèn, tiếng
mặc dù anh đã hoàn thành xong chương trình khóc rấm rứt nho nhỏ phát ra dưới chiếc mền
Đại học và một tương lai tươi đẹp đang chờ mỏng che kín thân hình gầy gò của chị tôi. Tôi
đón. Mẹ anh thường sang chia sẻ, than thở với hoảng hốt lại gần ôm choàng lấy đôi vai đang
mẹ tôi vì bà rất lo lắng cho số phận con trai run rẩy theo từng tiếng nấc:
nhưng bà không thể cản nổi bước chân người “Có chuyện gì vậy chị Bích?”
thanh niên đầy lý tưởng cao đẹp. Theo lời viết Chị tôi lắc đầu trả lời “không có gì”
trong thư anh gởi về, anh đã thụ huấn qua các giọng nói như bị nghẹt mũi. Tôi cứ ôm chị yên
khóa Quân sự học đường nên miễn phải qua lặng, trong long rộn lên niềm thương cảm và
quân trường Quang Trung mà được tuyển tự nhiên những giọt nước mắt cũng ứa ra, tôi
thẳng vào trường Bộ binh Thủ Đức. Ngày nức nở theo chị như mình chính là người đang
nhận được thư anh báo mời gia đình đến dự lễ chịu điều gì oan ức hay đau khổ lắm. Tôi vẫn
gắn Alpha, mẹ anh lại vừa cười vừa khóc nổi tiếng là con bé mít ướt xưa nay mà. Không
khiến tôi cũng mủi lòng rơm rớm nước mắt, biết bao lâu, ngoài kia mưa đã tạnh, bóng tối
thấy chị tôi cúi mặt quay vụt vào nhà trong tôi tràn ngập. Tựa đã vơi bớt nỗi niềm, chị ngưng
cũng không chú ý mấy... tiếng khóc mở hé tấm mền để lộ ra bộ mặt phờ
Một buổi trưa mùa Đông, anh trở về rồi phạc tái xanh, đôi mắt còn ngấn lệ rưng rưng
Bản Tin SH/CATN Số 5 PHÁT HÀNH NGÀY 24/12/2021