Page 157 - BẢN TIN SINH HOẠT CƯ AN TƯ NGUY SỐ 5
P. 157

157

         mọng đỏ. Tôi đưa tay chùi nhanh mắt, miệng  Dù tiếng súng và bom nổ còn ở mãi nơi xa nào
         nhanh nhẩu:                                           đó, nhưng âm vang dội lại đã tàn phá nát tan từ
                “Chị sao vậy, có đau ốm gì không, em đi  tâm  hồn  đến  thể  xác  người  chị  thân  yêu  của
         lấy thuốc cho chị nha?”                               tôi,  biến  chị  trở  thành  một  con  người  khác
                “Chị không sao… anh Lân vừa tử trận  hoàn toàn. Chị hay cáu gắt, hay cười khóc bất
         em à!”                                                chợt chẳng cần lý do như cơn mưa rào mùa Hạ
                Một luồng điện chạy qua cơ thể làm rờn  của Cao Nguyên.
         rợn da thịt khiến tôi rùng mình, rất lại bất ngờ             Tôi  đã  đủ  lớn  để  cảm  nhận,  cũng  như
         bật ra câu hỏi vô duyên:                              biết đau theo nỗi đau của chị tôi. Chiến tranh
         “Ủa, sao chị biết”?                                   và chết chóc đã ám ảnh tâm hồn tôi từ đó. Tình
                Chị  nhìn  tôi  với  ánh  mắt  buồn  thăm  yêu của chị dành cho anh Lân quá nặng, làm
         thẳm, yên lặng vài giây rồi bắt đầu kể. Thì ra  sao chị sống tiếp đây! Mấy năm sau mẹ tôi ép
         một thời gian dài là người liên lạc đưa thư qua  gả  chị  lấy  chồng  liền  gặp  sự  phản  đối  mãnh
         lại giữa anh Lân và chị, bây giờ tôi mới biết  liệt  ở  chị,  nhưng  vì  mẹ  lo  cho  tương  lai  chị
         mình đã biến thành con chim xanh từ lúc nào  không  có  người  săn  sóc  khi  mẹ  ra  đi.  Cuối
         không hay! Hèn gì mấy năm trước, Chị thường  cùng chị đành phải vâng lời mẹ.
         thức thật khuya hí hoáy viết gì đó. Rồi dạo sau              Chỉ vài năm thôi, hậu quả là chị và anh
         này lại hay buồn bã, khi bóng chiều rơi xuống  rể tôi chia tay ngay cả khi đã có đứa con trai
         chị thường ra đứng tựa cửa thẫn thờ ngó mông  gần 2 tuổi.
         ngoài xa. Sự thay đổi tâm trạng theo thời gian               Bởi  vì  chị  vẫn  còn  nguyên  là  chị  của
         tính của chị không một ai trong gia đình để ý  mấy năm xưa đang để tang người tình!
         tới, ngay cả cô em gái gần gũi nhất này.                     Bao nhiêu năm trôi qua rồi, chiến tranh
                Tôi tự trách mình quá vô tâm, lúc này  đã  lùi  sâu  trong  quá  khứ  xa  vời,  nhưng  như
         càng thấy thương chị tôi hơn. Theo lời chị kể,  một  thói  quen  không  thể  thiếu  đã  nằm  sâu
         anh Lân và chị đã yêu nhau cả mấy năm trước  trong vô thức xui khiến. Ngoài việc thăm mộ
         từ  lúc  anh  chưa  là  sinh  viên.  Anh  định  ra  hàng  tháng  dẫu  đường  đi  khó  khăn  trở  ngại.
         trường sẽ xin cưới chị nhưng không hiểu sao  Cứ  mỗi  mùa  Giáng  Sinh  về  chị  tôi  lại  một
         đột nhiên anh vào lính, tan tành cả mộng đẹp  mình ôm hoa đến ngồi cả mấy tiếng đồng hồ
         của đôi tình nhân. Rồi từ đó chiến trường đem  bên ngôi mộ người yêu xưa. Ngôi mộ không
         anh đi biền biệt, thỉnh thoảng mới về thăm nhà  còn được để lá cờ Vàng nho nhỏ bên cạnh hình
         là lúc chị tôi vui vẻ nhất. Hai gia đình đã bàn  anh Lân trong bộ quân phục VNCH, thay vào
         tới  chuyện  cưới  xin  một  ngày  không  xa  khi  đó là hình khắc trái tim có chữ cái tên của anh
         tình hình bớt sôi động. Nhưng trận chiến Quốc  và chị tôi quấn quýt vào nhau... Tình yêu trong
         cộng  càng  ngày  càng  khốc  liệt.  Đâu  ai  biết  lòng chị vẫn bất diệt dù nay mái tóc chị đã bạc
         được lần về phép vừa rồi cách đây hai tháng,  phơ,  tấm  lưng  chị  đã  còng  theo  thời  gian  vì
         ngày chia tay lại là ngày vĩnh viễn anh không  tuổi  tác.  Còn  anh  Lân  thì  vẫn  trẻ  trung  oai
         trở về nữa.                                           dũng, ánh mắt hiền dịu âu yếm đứng chờ đón
                Hai người đàn bà cùng đau khổ đến gục  bước chân chậm chạp của chị tôi đang đến gần
         ngã vì người mất con, kẻ mất người yêu! Mẹ  hơn…
         anh  đổ  bệnh  nặng  vài  tháng  sau  thì  qua  đời.         Bài Thánh ca buồn lại vang lên đâu đó
         Còn riêng chị Bích của tôi đâm ra ngơ ngẩn từ  trong không gian yên tĩnh cho giọt lệ trên mắt
         ngày đưa anh ra nghĩa trang lần cuối. Nhìn chị  chị tôi them long lanh dưới nắng nhạt hoàng
         mình xác xơ héo rũ không còn sức sống, lần  hôn…
         đầu tiên trong đời tôi thấy thù ghét chiến tranh.                          Nhã Giang Thu Tâm



                                         Bản Tin SH/CATN Số 5 PHÁT HÀNH NGÀY 24/12/2021
   152   153   154   155   156   157   158   159   160   161   162