Page 47 - Bản Tin Sinh Hoat Cư An Tư Nguy - 7A
P. 47
47
“HƠN”. Về nhân sinh quan dần dần biến đổi
theo chiều dễ dãi, nhẹ nhàng hơn. Tôi cảm
thấy vui và bằng lòng với hiện tại khi thấm
nhuần với mọi điên đảo của cuộc đời hơn,
nghĩ về mọi việc đơn giản hơn, thích sự giản
dị hơn đến tối đa, ngay cả việc ăn uống cũng
không ngoại lệ. Chẳng biết có phải do sự vận
động thân thể gây nên dễ mệt mỏi thành ra ...
lười hơn, việc dọn dẹp nhà cửa chẳng còn
siêng năng như xưa nữa, mọi việc cần sử
dụng chút sức lực thì ... hãy đợi đấy!
50, rồi 60 hay 70, 80 tuổi trở lên nữa, cơ thể Riêng về người anh em (chân tay như thể
từ từ có nhiều triệu chứng đáng ngại, mặc dù anh em) đã dần phản bội lại mình, đi đứng đã
cố gắng luyện tập thân thể hàng ngày cũng có phần phải chậm chạp hơn. Cũng vì đôi
không thể tránh khỏi một ngày kia phải chân bướng bỉnh chẳng chiều theo ý muốn.
buông tay như bình cạn xăng không thể châm Những cơn đau nhức khó chịu luôn làm trở
thêm. Có nghĩa rằng phải công nhận mình ngại cho mỗi bước đi, cố gắng để thẳng người
đang ở vào giai đoạn “xuống dốc không nhưng vẫn dè dặt chân thấp chân cao như bị
phanh”, hay là “non stop downhill”? tật bẩm sinh. Đành phải phớt lờ cuộc đời, cứ
Một số người trong chúng ta luôn trả lời tỏ ra hãnh diện ngẩng cao mặt mà chậm rãi...
khi bạn bè hỏi tới là “Rất Khỏe” “Very well, lết đi từng bước một, trong lòng thầm nghĩ kệ
Very Good, I’m Fine...”. Tuy nhiên ai cũng cho ai trông thấy sẽ nghĩ mình..đài các nên có
hiểu rằng câu khỏe này theo tuổi tác hiện tại dáng đi khoan thai! Thêm một cái Hơn vào bộ
thôi, làm sao mà RẤT KHỎE được, nếu sưu tập!
không dùng đến thuốc men trợ giúp. Tôi tự hỏi, hình như sự suy nghĩ có chút
“Sinh diệt, lại sinh lại diệt”. Hay “Sinh, sân si, sao mình được nhiều thứ HƠN thế nhỉ,
lão, bệnh, tử”. Đó cũng là lẽ tự nhiên mà bất có cái gì THUA không?
kỳ sinh vật nào dù là người hay loài vật đang Nói về Trí não thì đành phải chào THUA,
sống trên trái đất đều phải đối mặt và chấp “Đất không chịu trời thì trời đành chịu đất”
nhận. Sinh ra rồi lớn lên và trưởng thành, sau thôi, hay nói theo một số người là “Đành sống
đó về già sẽ gặp những ốm đau, bệnh tật, rồi với lũ...”. Mọi thứ trong đầu óc như màn ảnh
cuối cùng là qua đời. Với quy luật của tạo liên tục luân chuyển không ngừng từ chuyện
hóa này chúng ta cần giữ tâm an lạc, bình này sang chuyện khác khó tập trung. Việc nhớ
thản đón nhận để vui sống. Tất cả chúng ta nhớ, quên quên là chuyện thường tình.. ở
đều có thể mang đủ các thứ bệnh về thể xác, huyện. Nói có sách mách có chứng nhé:
tuy nhiên không nên để cho tâm hồn trở nên
chán nản và bệnh hoạn. - Đôi khi đang nói tự nhiên không biết mình
đã nói tới đâu, nói về vấn đề gì nhỉ?
Riêng phần tôi tuy không hề bi quan với
những cái rắc rối về bản thân, phải công nhận - Có lúc không thể nhớ đã ăn chưa và đã ăn
đã tới thời kỳ “lắm tật mà tận tài” rồi! Tôi gì?
cảm nhận được dần dần từ trong tâm tưởng - Gặp lại bạn học hay bạn bè thân sơ, nhìn
lẫn quan niệm sống đạt được nhiều chữ mãi thấy quen mà ú ớ chẳng nhớ nổi tên gì.
Bản Tin Sinh Hoạt Cư An Tư Nguy Số 7