Page 127 - dacsan-bk-2011
P. 127
Gọi Mãi Tên Anh
Anh Tên gọi Lê Hữu Chiến, người hùng dấu yêu
của Chị tôi .Gương mặt khả ái của Chị tôi từng lọt vào
mắt của biết bao chàng trai, nhưng tình cảm của Chị
chỉ dành riêng cho một người mà đời trai đẵ gắng liền
cùng binh nghiệp, da Anh sạm nắng vì sương gió càng
làm tăng nét kiêu hùng của người trai thời chiến.
Chỉ nhìn vào đôi giày trận lấm những bùn đen là Kể Đi
biết Anh vừa trở về sau cuộc hành quân , tuy vậy khi
Anh hẹn hò với Chị thì đôi giày trở thành bóng loáng Anh
trông dễ thương làm sao.
Mỗi lần dạo phố với Anh về, mọi người đều tìm
thấy nét thẹn thùng lẫn hạnh phúc tên gương mặt đỏ Nếu hôm nay Em được nằm trong giấc mộng
hồng của Chị. Chị thường bảo: “Anh có vòng tay thật
ấm nồng, thật đượm tình Quê Hương . .” Xin được cùng người lính chiến quân nhân
Cũng như bao người con gái ở tuổi đầy ước mơ Kể chuyện chiến chinh kể chuyện loài hoa tím
mộng đẹp . . bỗng một sớm, một chiều đã vỡ tan khi Kể chuyện tình đẹp nhất giữa đồi sim
Chị nhận được tin: “Anh đả hy sinh . . .” Quê Hương đó Việt Nam mình rất rộng
Rồi ngày qua ngày, Chị tôi sống im lặng trong nỗi Sẽ cùng người thăm lại những giòng sông
buồn mất Anh, tuổi thanh xuân của Chị trôi thật nhanh Thăm Đà Lạt có rừng đồi ru ngủ
. . . Mãi đến 17, 18 năm sau, có lẽ vì sợ Mẹ tôi buồn Hồ than thở có gió thổi vi vu
nên Chị mới lấy chồng, nhưng trong lòng Chị vẫn mãi
luôn tôn thờ hình bóng của anh... Kể đi Anh những lằn tên lửa đạn
Quả pháo nào như đóm sáng hỏa châu
Ngày mới quen Anh trong bộ đồ quân ngũ Nơi tiền đồn những đêm nằm không ngủ
Đôi giày sô còn lấm vết bùn xa Thương quê mình chìm đắm những đêm sâu
Đời lính trận quen núi rừng hoa lá Đêm nguyện cầu xin dành cho em gái
Càng kiêu hùng sau cuộc chiến hôm qua Cầu an lành xin mãi mãi bên Anh
Khuya hôm nào quán Mẹ tôi vẫn mở Kể đi Anh những người hùng năm cũ
Chờ các Anh sau những trận hành quân Lấy máu mình làm bạn với chinh y
Bồ đồ xanh vẫn nồng mùi thuốc súng Để khi lấy thân mình đền nợ nước
Gói quyện vào đời người lính mông lung Còn bên tai khúc hát biệt kinh kỳ
Lần đầu tiên Chị hẹn Anh dạo phố Kể đi Anh những Mẹ già tóc bạc
Đôi giày sô Anh bóng loáng thơ ngây Có bao giờ được một giấc ngủ ngon
Chị thường bảo ấm nhất vòng tay lính Sợ con đi không trở về bên Mẹ
Ôm đời mình như ôm trọn Quê Hương Hôm giặc vào làm hư cả rừng tre
Rồi một hôm mây mù che muôn hướng Kể đi Anh những ngôi trường nghiêm khắc
Đời vắng Anh đời bổng thấy vô thường Đặt Anh vào một khuôn khổ lưu danh
Má Chị tôi thôi hồng từ dạo ấy Mang thù Cha xông pha vào chiến địa
Từ một ngày Anh trả nợ Quê Hương Quyết một lòng để nối gót Cha, Anh
Đời trống vắng bên niềm đau hiu quạnh Kể đi Anh bao mối tình son trẻ
Chị vẫn buồn bên ngày tháng trôi nhanh Qua đời Anh như cơn mộng nhẹ bay
Người lính chiến vẩn oai hùng muôn thuở Trong giấc mộng xin làm người tri kỷ
Chị vẩn tôn thờ và gọi mãỉ tên Anh . . . Còn chuyện gì xin kể nốt đêm nay . . .
Hùynh Lan
___________________________________________________________________________________
Đặc San Bất Khuất 2011 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX 126