Page 131 - dacsan-bk-2011
P. 131
vũ khí, chùi súng, còn thì giờ, lai rai lên “Câu Lạc Bộ đặt mà nghe Giao Linh hát thì buồn thúi cả ruột “Hôm
Ăn Dở Mắc Tiền”… Ðố ai đi bãi về mà không đi tắm?. nay ngày Chủ nhật, Vườn Tao Ngộ em đến thăm anh.
Ðừng quên tắm giếng. Ở đây tắm giếng chứ không Ðường Quang Trung nắng đổ xa xôi, mà em đâu có
phải hồ xây. Ho trần truồng thoải mái giội nước. Có ai ngại khi tình yêu ngun ngút cao lên rồi. Ta nhìn nhau
sợ ai nhìn?. Toàn con trai không mà. Tôi cũng chẳng bâng khuâng, đâu biết rằng chuyện đôi ta sẽ vui hay
dám nhìn ai và lúc nào cũng quần xà loỏng với slip cho buồn. Ngày mai ra đơn vị, đường trần hai lối mộng,
chắc ăn. Vậy mà, đêm bò hỏa lực, ướt như chuột, dơ thôi từ đây biết ra sao?...”. Cuối tháng 3 năm 1971,
dáy, mệt đừ, có người bỏ tắm!. Nghe nói, bò dưới hỏa một buổi văn nghệ cho ngày mãn khóa được tổ chức.
lực ở đây có phần đổ mồ hôi hơn nhiều quân trường Ban nhạc trẻ chơi Love Potion Number Nine của Jerry
khác. Trên mình, ballot nặng trĩu, đùng đùng lằn đạn Leiber và Mike Stoller thật hay. Bài hát nầy, đã những
loè sáng ngang dọc. Dưới, hai tay kẹp súng M.16 trườn năm trước đó, bọn học sinh như chúng ta, ai không
trong vũng sình. Mắt, trong đêm tối mù, lau láu như nhâm nhi môt vài câu đỡ ghiền. Thời mà những ban
thằng ăn trộm. “Vượt Sông” thì không đâu “ghê” bằng nhạc trứ danh The Clovers, the Searchers, The
Quang Trung, lội qua con sông nhỏ “đen thủi đen thui” Beatles…gây náo động toàn cầu. “I took my troubles
màu bùn nước thải của các hảng xì dầu, bột ngọt địa down to Madame Rue. You know that gypsy the gold-
phương. Có nhiều anh “ma giáo” bằng cách nào thiệt là capped tooth. She’s got a pad down on Thirty-Fourth
hay, không bị ướt, bị dơ. “Lưới thưa không qua mắt and Vine. Sellin’ little bottles of Love Potion Number
thánh”, các bạn bị bắt, bị “thụt dầu” 30 cái trước khi Nine…”. Các ca sĩ Giao Linh hát, Ngọc Ðan Thanh hát
phải “nếm mùi” như người ta. “Thụt Dầu” là hai ngón những bản nhạc lính buồn buồn, thắm thiết, thấm thía,
tay trỏ và ngón tay cái của hai bàn tay nắm chặc hai lổ lắng động. Nữ hoàng vũ sexy Thu Thủy mới ra, đã
tai, ngồi xuống đứng dậy, ngồi xuống đứng nghe hò hét rầm rầm, bàn ghế gãy rạo rạo. Cô ưỡn ẹo
dây…Những đêm phiên gác, xa xa hỏa châu lập lòe, theo nhạc hòa tấu Apache của Jerry Lordan mà thập
đạn pháo rít giọng khô khan. Bãi tha ma sát điếm canh niên 1960 chúng ta khoái nghe The Shadows của
lào xào tiếng gió, “ớn” cho tôi thằng không tin ma mà Vương Quốc Anh chơi nổi tiếng khắp thế giới: “tà ti
sợ ma?” Khuya 12 giờ, nghe Nhật Trường trong Ðài ta…tà ti tá tí ta…tà ti ta…tà tí tá tí ta…tò tí…tò tí
Gươm Thiêng Ái Quốc qua cái Radio Transistor bỏ túi to…to tì to…tò tí…tò tí to…to tì to…tò tó…tò tó
vặn nhỏ đủ nghe “Tạ từ anh hứa, đếm trọn hai mùa to…to tò to…tò tó…tò tó to…to tò to…truỳnh truynh
Xuân sẽ về nối lời thề. Xuân qua Hè tới, thấm thoát đã truynh, truynh truỳnh truynh truynh, truynh truỳnh
mười Ðông, không tin thư đưa về. Nhớ anh nhớ vô truynh truynh… truỳnh…” lần lượt cô cởi cái soutien
vàn. Nhớ anh nhớ muôn ngàn. Nhớ anh đã bao lần, mắt nhỏ xíu quăng xuống cho mấy anh Cố vấn Mỹ chực
nhòa lệ đêm mơ. Lệ nhòa đêm mơ, mong đợi người về giành. Cô khoe 2 cái vú no nê làm ai cũng muốn bú.
lau khô, nên từ đó em buồn!” mà nghĩ đến thằng Cuối cùng cô cởi luôn cái slip nhỏ không làm sao nhỏ
Nguyễn Văn Hùng cùng lớp học Ðệ Nhi C, Trường hơn được nữa quăng xuống cho các Sĩ Quan nhà
Phan Bội Châu Phan Thiết. Nó vừa đậu Tú tài I năm trường ngồi hàng ghế đầu đang bối rối, ngỡ ngàng.
1963, liền bỏ trường, bỏ bạn, bỏ bồ, bỏ mẹ, bỏ phố vào “Sans sú sans sì”, cô lòi ra cái của quý đen thui “ba
rừng…theo Việt cộng chết toi. Khoảnh khắc lềnh bềnh mươi giây”, cô chạy ào vào cánh gà. Ðèn tắt. Hết. Mấy
nỗi cô đơn, mới biết nhớ vợ là lạnh lẽo, là buồn, là hôm nay, nhìn và nghe cô Ngọc Ðan Thanh đọc tin
thương biết chừng nào!. Cũng thông cảm, chớ cười trên Ðài Truyền Hình SBTN, giọng còn hết sức hay và
những “thằng đực rựa” mới cưới “vợ mới cưới”. Anh già thì hết sức chậm. Cách đây 39 năm rồi, có gì Ngọc
bạn Nguyễn Văn Phú, Phú Mập, người Huế ở Ðà Lạt Ðan Thanh và Giao Linh cũng đã ít nhất sáu mươi, còn
thường lẽo đẽo theo tôi “xin cho được” cái võng đỏ của nhớ gì không ngày đó - ngày chúng tôi mãn khóa học
lính Mỹ và kể rằng “cô bé Thanh Tuyền ngày nào ở Ðà gần 3 tháng ở Trung Tâm Huấn Luyện Quang Trung,
Lạt, tôi thường bế nó đứng trên ghế đẩu mà hát vọng hôm sau lên Trường Bộ Binh Thủ Ðức làm Sinh Viên
cổ…”. Những lần ứng chiến luẩn quẩn trong trung tâm, Sĩ Quan -.
căng cái võng đỏ, nhìn tôi ảnh cười toe toét, khoái chí. Xe GMC chở chúng tôi vào Trường Bộ Binh Thủ
Ông Phú, bây giờ ở đâu? Có những ngày Chủ nhật Ðức khoảng 1 giờ trưa. Ðoàn xe lần lượt ngừng trước
không được về phép, vợ ở Tân Ðịnh vào thăm, mừng “Ðại Hỏa Lò”. Nhìn chung quanh, những huynh trưởng
vui biết chừng nào!. Buồn cho những anh em xa lắc xa người nào người nấy rất “quặm xị”, hiên ngang, cứng
lơ ngoài Trung hay tận Năm Căn, Cà Mâu…thì ”mãi cỏi. Một anh đứng trên bục cao trước “Ðại Giảng
mãi làm người tình cô đơn”, nán lại trong phòng, Ðường” hô to : “ba mươi giây xuống xe”. Ðàn em hồ
ngậm bút viết thư. Vườn Tao Ngộ, cái tên khen ai khéo đồ tranh nhau nhảy xuống. Anh Thạch, có lẻ to con lớn
___________________________________________________________________________________
Đặc San Bất Khuất 2011 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX 130