Page 134 - dacsan-bk-2011
P. 134
treillis bốc khói mà cát thì nóng như lửa chỉ để bắn 3 một lần làm Ðại Ðội Trưởng Tuần Sự. Ảnh vốn “nhu
viên đạn Garant chơi. May mà các anh lùn “vịt đẹt ” mì”, văn hơn võ , đã hiền lại “lè phè”… đứng trên Bục
thường phải đi sau chót được mang M.16. Họ đi lụp Chỉ Huy, “lắp bắp” ra lệnh mà “run”. Ngày bàn giao
chụp, lệt bệt trông dễ cười, dễ thương và tội nghiệp hết “Tuần Sự Ðại Ðội”, ảnh nói: “mừng hết lớn. Trút được
sức. Nếu mang Garant thì người và súng chắc dài bằng gánh nặng ngàn cân” . Ảnh cùng lớp học với Nguyễn
nhau, chỉ có nước chết, nói gì “hộc xì dầu”! Bãi thì có Hoàng Trúc, một tay phản chiến “ăn cơm Quốc Gia thờ
xa, có gần. Gần đi bộ. Xa đi xe. Ði gì cũng mệt. Lúc ma Cộng Sản”. Khi đi bãi, thì Ðại Ðội Trưởng Tác
nào cũng “nón hai lớp”, đạn đủ cấp số, ballot nặng Chiến Nguyễn Văn Trắng, Ðại Ðội Phó Tác Chiến Dư
chình chịch, súng cầm tay, dây ba chạc, bidon đầy Ngọc Huân điều khiển hoàn toàn đội hình dã ngoại,
nước, đôi botte de saut...không thoải mái chút nào!. Bãi gần như Sĩ Quan Cán Bộ chẳng làm là bao. Buồn cười
Cây Ða, Bãi Vườn Thơm, Bãi Cây Gòn, Bãi Mẹ Bồng khi học “Trung Ðội Tấn Công”, “Tùng Thiết” hay
Con, Bãi Ðồi Bác Sĩ Tín, Bãi Vườn Cao Su, Bãi “Lục Soát”…mình chạy thấy mẹ, mệt chết cha vô gặp
Trường Kiểu Mẫu, Bãi Làng Ðại Học, Bãi Ðồi 18, Bãi Việt cộng giả là các anh SVSQ bon chen yên ổn trong
Ðồi 25…ai mà không có kỹ niệm!? Về đây không bụi mát hay trong nhà im. Lính VNCH chúng tôi, đánh,
“ngán” cái “chà láng” của Quang Trung nhưng “sợ” đạp, thoi giả… cũng đả. Có một chiều ghé xuống Ðại
cái giường ngủ không căng, cái mền không thẳng, đôi Ðội 32, 33 sát Tuyến B, gần Tuyến D thăm Phú và
giày không bóng, búp nịt vàng không sáng…là bỏ mẹ Quyền, hai người bạn thời Quân Trường Quang Trung,
“Dã Chiến”, “Gỡ Gai Bã Ðậu”, “Lấy Chữ Ký Của Các nghe anh Giáo Hợi đờn và hát bài ảnh mới sáng tác
Ðại Ðội Trưởng Cán Bộ”…nhẹ là “Nhảy Xổm”, “Hít “Hát Trên Ðồi Tăng Nhơn Phú”, mà thấm đời bể dâu
Ðất”. Sinh hoạt Ðại Ðội có “Tuần Sự Ðại Ðội”. Một chi lạ: “Ta ngồi đây trên đồi Tăng Nhơn Phú. Chiều
lần tôi làm Tuần Sự Ðại Ðội phải thức sớm, ngủ khuya, đong đưa tiếng đại pháo ru về. Mẹ hiền xa nơi phương
ăn bận gọn gàng, theo quân phong quân kỷ, chững trời. Người tình xa nơi phương người. Lòng lạnh giá
chạc, , mạnh dạn, dõng dạc, trách nhiệm…Ðó cũng là những đêm mong chờ trăng sáng...Ðôi khi ôm súng leo
cách nhà trường tập cho mình lảnh đạo, chỉ huy. Một lên đồi cao. Hát cho xanh tuổi người. Hát cho phai tuổi
sáng, vì cùng thức giấc một lượt, cùng làm vệ sinh một trời. Em ơi hai mươi mấy năm rồi. Con ngựa hoang
lượt, cùng “quấy quá” cho mau buổi ăn sáng một mong tìm về, trên đồi cỏ non. Ảnh còn hát bài “Kỷ Vật
lượt… để còn ra bãi, anh Nghi, người Nùng ở Tùng Cho Em” mới ra của Phạm Duy với giọng đặc sệt
Nghĩa Tuyên Ðức “xịt” không đúng chỗ, bị Thiếu Úy Quảng Nam, rè rè, nhừa nhựa, ray rứt buồn “Em hỏi
Lượng phạt ba mươi vòng Ðại Ðội vừa chạy vừa hô to, anh, em hỏi anh bao giờ trở lại. Xin trả lời, xin trả lời
“tôi không bao giờ phóng uế bừa bải nữa”, “tôi không mai mốt anh về. Anh trở về có thể bằng chiến thắng
bao giờ phóng uế bừa bải nữa”. Anh Vượng Cận, nhà Pleime hay Ðức Cơ, Ðồng Xoài, Bình Giã. Anh trở về,
có tiệm chụp hình bên kia Cầu Kiệu, Phú Nhuận; Anh anh trở về hàng cây nghiêng ngã. Anh trở về có khi là
Nguyễn Chí Kham hơi “không giống ai” có tên Kham hòm gỗ cài hoa. Anh trở về trên chiếc băng ca, trên
Lừng Khừng, hóa ra là Văn Sĩ. Hai ông bị Ðại Úy trực thăng sơn màu tang trắng…”. Chúng tôi vật vờ
Khoa cho “Móc Giò”. Móc giò là hai chân móc cao lên môi điếu thuốc. Ngoài kia, chờn vờn bóng tối, mả mồ,
lan can, tay chống đất, miệng phải ăn hay uống thứ lập lòe đom đóm bay qua. Gió lành lạnh! Anh Hợi, Vũ
mình vi phạm. Anh Vượng phải ăn gói xôi. Anh Kham Hợi, người Quảng Nam, Giáo Sư Triết. Chúng tôi biết
phải uống ly cà phê. Trong hàng, anh em nhịn cười tức vậy ở trong Trường Bộ Binh Thủ Ðức. Vài năm sau
bụng. Ðố ai dám cười, dù cái nhép môi. Mua xôi, mua biết thêm, ảnh là Nhạc Sĩ Vũ Ðức Sao Biển. Ở đời ai
bánh mì, mua cà phê, mua cơm...bán rong ngoài hàng biết được, có phải oan gia tương báo? Anh Nguyễn
rào là vi phạm nội quy “Ăn Hàng Rong”. Còn ông Bơ Văn Trắng là Ðại Ðội Trưởng Cảnh Sát Dã Chiến ở Sài
lơ mơ làm sao, bị Chuẩu Uy Biên phạt, “ba mươi giây” Gòn, vua dẹp biểu tình. Anh Nguyễn Hoàng Trúc, học
vừa chạy thụt lùi vừa la to “súng là vợ, đạn là con, tôi Kỹ Sư Súc Khoa Trường Nông Lâm Sức, Tổng Thư
không bao giờ bỏ súng”. Tại ổng dựa súng đâu đó, Ký Tổng Hội Sinh Viên Sài Gòn, vua biểu tình. Hai
chạy thật lẹ vào phòng lấy cái casquette đội. Không ông vua “oánh nhau” dữ dội ở Sài Gòn, rủ nhau vào
kịp. Tôi thì bị “ba mươi cái nhảy xổm” mệt ứ hơi vì đây. Anh Trắng nằm giường trên. Anh Trúc nằm
Tuần Sự không biết trông coi, thiếu trách nhiệm. Cuối giuờng dưới. Hai ông bắt tay cười xòa “huynh đệ chi
tuần bàn giao cho “Thượng Phiên” là nhẹ nhàng. Tôi binh”. Trung Ðội II của tôi, tôi không quên ông bạn
không quên anh bạn Nguyễn Hiếu Mỹ, Kỹ Sư Súc Thọ, Luật Sư, chạy vạy cho được chức Trưởng Phòng
Khoa Trường Nông Lâm Súc, hiện thời đang ở gần nhà để ít đi bãi, người Huế, nhỏ con, nhỏ nhẹ nhưng hay
tôi trong Thành Phố Kansas Tiểu bang Missouri, cũng “cằn nhằn” vì anh em cứ lượm thượm để ảnh cứ phải
___________________________________________________________________________________
Đặc San Bất Khuất 2011 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX 133