Page 137 - dacsan-bk-2011
P. 137
cái đầu gối bên phải sắp quỳ xuống “vùng sỏi đá” đi được đánh bóng vốn giòng hào kiệt, phải bỏ lại sau
chông gai Vũ Ðình Trường. Chân trái tì nhẹ trên mặt lưng tất cả nỗi niềm riêng tư mà “xếp bút nghiêng theo
đất một góc 90 độ với đùi, tay trái giữ cái “casque” có việc đao cung” là tất nhiên vào“thuở trời đất nổi cơn
hai Lon Chuẩn Úy để trên. Bàn tay phải nắm cứng để gió bụi” mà. Chúng ta đã được dạy rằng: “Chí làm trai
dọc theo lằn viền quần đại lễ. Người thẳng đứng, dặm nghìn da ngựa. Gieo Thái Sơn nhẹ tựa hồng mao”
ngước mặt về khán đài. Im phăng phắc. Người Thủ thì, quân trường có đổ mồ hôi, sôi nước mắt… chẳng là
Khoa dương cung bắn tên bốn hướng “Tang Bồng Hồ gì. Một trái ớt hiểm, bảo “cay”, ừ!, thì “cay”; Bảo
Thỉ”. “Quỳ Xuống Các Sinh Viên Sĩ Quan”, “Ðứng “không cay”, ừ thì “không cay”. “Bò hỏa lực”, “đoạn
Dậy Các Tân Sĩ Quan”. Mãn khóa. Chuẩn Úy. Tôi đường chiến binh, “đu dây tử thần”, nắng mưa quân
người như bay bổng chín từng mây, nhìn xuống trường…chẳng có chết thằng Tây đen nào. Chết chăng,
Trường Bộ Binh Thủ Ðức: “xin giả từ”, lấp lững đọc những ai lội ngược giòng sóng dữ. Người ta thường nói
thầm tên cuốn tiểu thuyết của Francois Sagan “Bonjour “học trò lò mò trói gà không chặc”. Các Quân Trường
Tristest”, Buồn Ơi Chào Mi!. Ðêm trước ngày mãn QuangTrung, Ðồng Ðế, Thủ Ðức…huấn nhục, thử lửa,
khóa, một buổi lễ cầu siêu tại Trung Nghĩa Ðài, một đã làm cho những “học trò lò mò trói gà không chặc”
đầu của Vũ Ðình Trường, trước và cách Rạp Chớp đó thành những chiến sĩ can trường trong lửa đạn, anh
Bóng Thanh Vân một sân cỏ, do các vị Tuyên Úy Phật hùng nơi trận tiền, để lại thanh sử những chiến công
Giáo, Thiên Chúa Giáo, Tin Lành điều hành theo nghi phi thường, hiễn hách. Một người bạn tôi, con một ông
thức tôn giáo. Nhạc chiêu hồn buồn buồn cuộn theo Phó Trưởng Ty Thông Tin, nhỏ nhẹ như gái nhà lành,
mây, theo gió… lất phất Quốc Kỳ, bập bùng ngọn đuốc ủy mị như trai “lại cái”. Hồi nhỏ bị tôi “pin” hoài. Ai
lập lòe, não lòng Sinh Viên Sĩ Quan ngày mai ra chiến ngờ nó đi lính chuyên nghiệp, lại lính dữ. Học Ðà Lạt.
trận!. Hai hàng Sinh Viên Sĩ Quan thay phiên nhau Ði Nhảy Dù. Ra trường hai năm Ðại Úy. Ðó, quân
đứng nghiêm như tượng đá suốt đêm, cầm cứng cây trường đã biến “cái thằng nhát như thỏ đế” nó, thành
Garant, nồng súng chúc xuống như “giả từ vũ khí”, “cái thằng lì như quỷ sứ”. Bạn bè chúng tôi thường
như lòng đang thổn thức!? Ðêm đó, dẫu ngày mai ra kháu với nhau như vậy.“Một, hai, ba, bốn. Ðây khúc ca
trường, Ðại Ðội tôi vẫn phải “ứng chiến” trong khu vang lên nơi thao trường đầy hào hùng. Vai ghé vai, ta
Trường Thiết Giáp cũ gần đó. Trời rãi mỏng lớp sương đua tài trong tình thân ái. Ðường còn dài nhưng chân
mờ mờ nhân ảnh huyễn hoặc, u hoài!. Ánh điện đêm cứng đá mềm. Thao trường đổ mồ hôi. Thao trường đổ
bàng bạc héo hon!. Tôi bỗng hát như lời tự tình mang mồ hôi. Chiến trường bớt đổ máu. Chiến trường bớt đổ
mang nỗi niềm bài hát in vào tâm khảm tôi từ thuở nào máu. Bước bước bước, chân hăng say. Ta thi gan cùng
lâu lắm thời bắt đầu lên Trung Học, đâu khoảng năm nhọc nhằn. làm rạng ngời với giòng xương trắng máu
1956 nghe cô đào Doris Day trong The Man Who hồng. Thao trường đổ mồ hôi. Thao trường đổ mồ hôi.
Knew Too Much, “When I grew up and fell in love. I Chiến trường bớt đổ máu. Chiến trường bớt đổ máu.
asked my sweetheart, “what lies aheads? Will we have Cố lên. Cố lên. Dù nhọc nhằn. Da chan mồ hôi, pha
rainbows. Day after day?”. Here’s what my sweetheart máu hồng viết thành sử xanh”. Thấy cũng khô giọng
said: “Que sera, sera. Whatever will be, will be; The mà cũng sắp khàn tiếng rồi, vã lại một cách tóm tắc
future’s not ours to see. Que sera, sera. What will be, thôi, chứ làm sao nói cho đủ, dù là tạm tạm đủ?. Các
will be”. ông bạn sẽ bổ túc thêm khi nói vể trường của mình,
Ðời lính muôn thuở muôn nơi là gian truân và Dẫu sao, quân trường nào cũng có những tương đồng
sống chết là lằn ranh may rủi. Khởi đi từ những năm nhưng khác biệt thì vô số. Tôi xin ngừng ở đây. Ngày
tháng quân trường là mồ chôn cái ta phóng túng, nhát mai thế nào tôi cũng đến để nghe chú Mưới Út nói về
gan, nhẹ dạ, đối diện khắc nghiệt cái uy quyền được Trường Ðại Học Chiến Tranh Chính Trị làm sao đã
phong vị hóa làm mệnh lệnh, hy sinh, bổn phận, danh ngốn hết bốn năm cuộc hư đời của chú?. Ðằng kia các
dự, trách nhiệm…dính như keo sơn đến tận thế đời ông bạn Tư Mập, Ba Quảng, Hai Huế, Bảy Chà, chú
mình, thần thánh hóa là “vị quốc vong thân”. Bước vào Mười Út vỗ tay như vui với lời kể của tôi và tán thành
quân trường, ai cũng như ai, được huấn nhục để trui ý đề nghị của tôi ngày mai nghe chú Mười Út đánh
rèn cái kỹ cương bền bỉ, sức chịu đựng dẻo dai, sự kiên bóng trường dạy chú ra trường lấy Lon Thiếu Úy
cường lẫm liệt và tấm lòng hy sinh vì dân, vì nước. Chiến Tranh Chính Trị. Cũng đã đủ trưa ai về nhà nấy,
Nhớ thời học đường chênh vênh con đường khói sương chúng tôi chia tay. Hẹn ngày mai./.
sẽ phải dấn thân, đâu có cách nào lựa chọn thời đất
nước qua-phân-chiến-chinh. Con đường người trai sẽ Nguyễn Thừa Bình
___________________________________________________________________________________
Đặc San Bất Khuất 2011 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX 136