Page 49 - dacsan-bk-2011
P. 49
KBC - Một thời để nhớ...
Trong cuộc đời của mỗi con người, từ khi bộ não trên dòng sông dĩ vãng được gọi là kỷ niệm, nhưng kỷ
biết lưu giữ lại những gì để nhớ, cho đến khi "tới từ nơi niệm thân thương nhất, yêu quý nhất là "từ khi gót
nào ... trở về nơi ấy ..",có biết bao nhiêu chuyện buồn sông hồ ngược xuôi, ôi những đêm thật dài hồn nghe
vui in hằn vào trang kỷ niệm trong tiềm thức, để một thương nhớ ai ..." hay "giữa lòng trời khuya muôn ánh
khoảnh khắc nào đó ở tương lai, ta vô tình hay cố ý đi sao thề, người trai đi viết câu chuyện một chuyến bay
ngược dòng dĩ vãng, kiếm tìm trong ký ức những gì đêm ..." hoặc "vượt bao hải lý, chưa nghe vừa ý lắc lư
còn vương đọng lại của một thời để nhớ ...! con tàu đi ..." sẽ mãi mãi không bao giờ phai mờ trong
Từ những ngày đầu nôn nao xen lẫn rụt rè, bỡ ngỡ lòng những người trai đi viết sử xanh.
làm quen với chốn học đường, ấp úng trong sự kính sợ Người Lính VNCH bước đi trên con đường binh
thầy cô, ngơ ngác giữa những bạn bè tuổi thơ xa lạ, lửa, dù thời gian lâu hay mau, quảng đường dài hay
cùng chung đánh vần từng mẫu tự, nắn nót từng nét ngắn ... đều không thể nào quên được những tháng
chữ "a, b, c".Từng trang sách vở chất chồng lên theo ngày kỷ niệm trong cuộc đời quân ngũ, được ghi khắc
thời gian, một phần của tuổi thơ vô tư, thắm thoát đã trên chiếc áo kaki kể từ "ngày tôi gặp nó nét đăm chiêu
trôi qua theo chương trình tiểu học, cậu học trò thơ đêm nhập ngũ thấy thương nhau nhiều quá..." rồi trải
ngây bắt đầu làm người lớn "tí hon" nơi ngưỡng cửa qua những ngày tháng nơi quân trường cho đến khi
trung học với bảy mùa "Nỗi buồn hoa Phượng" xao "mình vui đêm nay rồi mai chia tay mỗi người đi một
xuyến, luyến lưu dần trôi qua trên từng trang "lưu bút ngã ..."...
ngày xanh", để lại trong lòng biết bao kỷ niệm buồn Khói lửa chiến chinh lan tràn phủ dày quê hương,
vui dưới mái học đường, những buổi tan trường thơ Người Lính hiện diện khắp mọi nơi theo ba chiều
thẩn ngắm nhìn tà áo dài trắng thướt tha trên đường về không gian của Tổ Quốc ... Người thì cởi mây, lướt gió
với bao nhiêu mộng mơ thầm kín, những năm cuối bồng bềnh khắp bốn phương, tám hướng như cuộc đời
trung học với bao chiều nhạt nắng nơi một góc nào đó được sinh ra để lả lướt của những chàng trai nghiêng
của sân trường, ngồi tựa đầu vào người mình thương cánh sắt "vượt cao vút cao, mây trời kết thành một
mến, ép cánh phượng hồng vào giữa những trang sách, vùng tuyết trắng ngần ..." ; Người thì ngày đêm lênh
nâng niu lưu giữ những gì đẹp nhất trong tình yêu đênh nổi trôi trên sóng nước, chưa có cơ duyên thả
trong trắng của tuổi học trò. "neo" cuộc đời hào hoa ở một bờ bến nào, dù có biết
Hoa "tình yêu" đẹp tựa bài thơ, đang khoe sắc bao nhiêu đóa hoa "biết nói" đang vương trên áo trắng
thắm bên những cành Phượng Vỹ đong đưa trong gió đại dương, nhưng chỉ có một loài hoa luôn gắn liền với
trên con đường tương lai rộng mở thênh thang. Nhưng những chàng trai yêu mộng hải hồ, đó là loài "Hoa
đóa hoa "tình yêu" đó đã khép lại cùng những trang Biển" giữa "trùng khơi nổi gió lênh đênh triền sóng
sách vở công danh, sự nghiệp vì khói lửa chiến chinh thấy lung linh rừng hoa ..." ; Còn Người Lính bộ binh
đang lan dần như muốn trùm phủ che mờ sự thanh bình đại diện cho Lục Quân thì không lả lướt như anh chàng
của quê hương. Thay vì khoác tay người yêu vui bước Không Quân áo liền quần, không hào hoa như anh
vào khuôn viên đại học, người thanh niên đã gác lại chàng Hải Quân lúc nào cũng lắc lư con tàu đi, nhưng
tình riêng cùng trang sách vở để bước vào ngưỡng cửa Người Lính bộ binh được mang tiếng là đa tình thì lại
quân trường làm tròn nhiệm vụ của người trai trong chấp nhận xa thành đô để "tìm vui trong sương gió,
thời ly loạn. đánh giặc quên tháng ngày. Dù gian nan khắp nẻo
Một thời áo trắng "lòng xao xuyến mỗi khi hoa đường dài ... Tôi xin trả lại ai đường phố trắng xa hoa,
phượng rơi nhắc lại câu chuyện buồn, trường còn kia ôi xin được vui với niềm vui lính rừng".
mái đổ tường rêu nơi kỷ niệm êm ái ..."; Sau những lần dựng ngọn "cờ bay, cờ bay oai
Một thời mới bước vào yêu "biết tìm đâu nữa hùng trên thành phố thân yêu, vừa chiếm lại đêm qua
những kỷ niệm ngày đầu quen biết nhau, ngồi dưới bằng máu ...", người thì được tưởng thưởng "từ xa tôi
hàng phượng nhỏ, đưa mắt thay lời mà lòng nghe bơ về phép 24 giờ để tìm người thương trông người
vơ. Nhớ buổi chia tay ngày đó, có một người lặng nhìn thương ...", kẻ thì "ngày trở về, anh bước lê trên quảng
theo bước tôi, mắt rưng rưng buồn bùi ngùi nâng tà áo, đường đê đến bên lũy tre ... " hay "bạn tôi thân mến đã
cách xa nhau rồi biết khi nao gặp đây..." ; Một thời liệt oanh ngã xuống, khắp đơn vị tiếc thương !"
ngang dọc "đêm đêm nằm đường ngăn bước thù, áo Đời lính nổi trôi theo khói lửa chiến chinh khắp
nhà binh thương lính, lính thương quê vì đời mà đi mọi miền đất nước, miệt mài hăng say với nhiệm vụ
.......". Mỗi thời trôi qua theo từng khoảng thời gian gìn giữ quê hương quên cả tháng ngày, cho đến một
___________________________________________________________________________________
Đặc San Bất Khuất 2011 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX 48