Page 46 - dacsan-bk-2011
P. 46

Cơm cháy quân trường





               Có  lẽ  hiếm  ai  được thưởng  thức  món  cơm  cháy   cái radio để tập thể dục theo chương trình của đài phát
           quân trường nếu không phải là nam nữ quân nhân nhập   thanh. Sau lưng dãy nhà chúng tôi ở là bệnh xá. Dãy
           ngũ. Tôi lớn lên từ quân trường có tên “Liên Trường   nhà  thứ  hai có  nhà  của Tr/tá  Vĩnh  Lộc, còn  dãy  nhà
           Võ Khoa Trừ Bị Thủ Đức” trên đồi Tăng Nhơn Phú,      bên kia đường thì có nhà của Đ/tá Đỗ Cao Trí.
           chợ Nhỏ, Thủ Đức và tên gọi sau cùng là trường Bộ         Thời đó quân trường chưa khai phá hết nhà cửa
           Binh Thủ Đức. Ba tôi là huấn luyện viên tại đây sau   còn thưa thớt, đối diện với dãy nhà chúng tôi ở là khu
           khi ông đã thụ huấn xong khóa 2. Năm 1962, ông đi du   rừng cây phía bên trái con đường chính. Thỉnh thoảng,
           học  ở  Hoa  Kỳ  sáu  tháng,  cho  đến  vào  khoảng  năm   sau khi ăn cơm chiều xong trời còn sáng mát, ba tôi
           1972 ông thuyên chuyển về Lục Quân Công Xưởng ở      cầm cây súng săn đi trước vào gần rừng cây, còn tôi
           Gò Vấp rồi nghỉ hưu được năm, sáu tháng trước ngày   xách chiếc lồng chạy lủn đủn theo sau. Ba tôi suỵt một
           miền Nam VN rơi vào tay CS. Ông bị đày ra Bắc hơn    tiếng bảo tôi đi nhè nhẹ, thế là tôi phải rón rén thật khó
           năm năm.                                             khăn. Má tôi mà làm chim rừng rô-ti thì khỏi chê được.
               Hãy cùng tôi trở về khung trời ấy vào giữa thập   Sau này, dân số, nhà cửa, phòng ốc từ từ bành trướng
           niên 50-60. Lúc đó tôi còn ở độ tuổi bậc tiểu học thích   cùng với tôi lớn dần theo thời gian thì những cuộc đi
           tìm tòi, sục sạo, mỗi khi đến mùa bãi trường nếu má tôi   săn ngắn cũng giảm dần rồi dứt hẳn lúc nào chẳng hay.
           không đưa mấy anh chị em tôi về gởi bên quê nội ở Mỹ   Đi xuống chút nữa bên phải là khu nhà của các cố vấn
           Tho ba tháng hè thì đôi bàn chân bé nhỏ của tôi thời đó   Mỹ, mấy đứa con nít tụi tôi thường ghé lại ngoài sân
           tha hồ tung tăng khắp nơi trong quân trường. Khó mà   bập  bẹ  vài  tiếng  chào  “Hello”  để  được  phát  vài  thỏi
           giữ  tôi  ngồi  yên  một  chỗ  được lâu  cứ  xổng  ra  là  tôi   kẹo chocolate. Rồi đến dinh ông tướng chỉ huy trưởng
           “rong chơi suốt ngày quên lãng”, mặc dù ba tôi hăm he   quân trường, có một lần tôi mon men vào được chỗ bà
           dữ lắm. Có lần tôi đang mon men tới gần phòng làm    giúp việc đang ủi đồ, tôi cứ nhìn dáo dác rồi tấm tắc
           việc của ba tôi ở Khối Quân Huấn mà không biết, trời   nói: “Nhà rộng lớn thiệt có lầu nữa sang quá hả dì?
           xui đất rủi vừa đúng lúc ông đi dạy từ ngoài bãi tập về   Con cũng thích ở nhà lầu lắm đó”. Bà giúp việc phì
           bắt gặp thế là ông hốt tôi lên chiếc Lamretta hai bánh   cười: “Con gái con đứa gì mà long nhong hoài, không
           chở về nhà đét cho vài roi “ui da”. Vậy mà cũng chẳng   sợ bị đòn sao vậy?” “Dạ sợ chớ!” rồi chạy tuốt.
           chừa,  khi  thì lang thang một  mình,  lúc thì  cùng  mấy   Qua khỏi dinh ông tướng cho tới cổng sau vòng
           đứa  bạn  nhỏ  đồng  trang  lứa.  Ngày  xưa  làm  gì  có   đai  của  quân  trường  là  khu  vực  của  các  sinh  viên  sĩ
           computer để chơi game như bọn trẻ bây giờ mà hòng    quan đang thụ huấn, tôi không có bén mảng đến khu
           trói được chân tôi lại trong nhà. Tuy vậy, mỗi khi ông   vực này chỉ một lần. Từ chổ này là ngã tư đi về hướng
           đi  đâu  cũng  đều  hỏi  tôi  có  muốn  đi  theo  không?  Dĩ   đối diện dinh ông tướng là trường Truyền Tin bên trái,
           nhiên là con bé chạy nhảy lăn xăn theo rồi.          Khối Quân Huấn và trường Thiết Giáp (mở thêm sau
               Vừa  vào  cổng  chánh  của  quân  trường  là  con   này) bên phải. Xuống sâu hơn là rạp hát, hầu như cuối
           đường tráng bằng nhựa (dầu hắc) thẳng ra tới cổng sau.   tuần mọi người đều kéo nhau đến đó vì chỉ có nơi đó
           Ngay gần sát bên phải của cổng chánh có “lô cốt” cao   để giải trí. Buổi trưa, có xe chạy vào các khu nhà phát
           kế đó là miếu Tiên Sư để cúng tế vào những ngày lễ   loa rồi rải giấy quảng cáo cho phim mới đổi, đám con
           lộc. Cách đó độ chừng hơn trăm thước có hai dãy nhà   nít chạy theo cố lấy càng được nhiều tờ chương trình
           nối  nhau  cập theo  con  đường  chính,  mỗi  dãy  nhà  có   càng thích để đưa lại cho người lớn, có đứa để dành rất
           khoảng hai chục căn (không nhớ rõ lắm) sát vách nhau,   nhiều chương trình phim rồi khoe với nhau. Phim tình
           nối  kết  giữa  hai  dãy  nhà  là  một  bãi  sân  xi-măng  rất   cảm Ấn Độ thời đó thu hút đàn bà con gái nhất, thậm
           rộng, buổi chiều người lớn hay đưa con cái ra đó cho   chí các cô gái mặc hóa trang Ấn Độ để chụp hình trưng
           chơi đùa, còn họ thì tán gẩu cùng nhau. Căn nhà đầu   bày ngoài tủ kiếng của các tiệm chụp hình, Xa hơn đó
           của dãy nhà đầu tiên là nơi gia đình tôi trú ngụ, vì là   là khu gia binh cho gia đình binh sĩ ở, có bán nhiều đồ
           căn  bìa  nên  bên  hông  nhà  có  hành  lang  rất  rộng  bề   ăn, buổi tối khu vực đó đông vui, nhộn nhịp, nhà tôi
           ngang bằng hai phần ba căn nhà ở cùng mái cao với    thỉnh thoảng đến đó mua về ăn, có món bún bò Huế tôi
           dãy  nhà  cũng  được  lót  gạch  bông  và  lan  can  dài  từ   không ăn được nấu gì mà cay quá trời con nít làm sao
           trước ra sau, thật là nơi lý tưởng cho bọn trẻ chúng tôi   ăn nổii??? Vậy mà người lớn cứ khen tấm tắc làm tôi
           bày các trò chơi, còn buổi sáng sớm thì ba tôi ra đó với   phải nuốt nước miếng mà nhìn.
                    ___________________________________________________________________________________


                         Đặc San Bất Khuất 2011 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX                                 45
   41   42   43   44   45   46   47   48   49   50   51