Page 47 - dacsan-bk-2011
P. 47
Nhớ có lần tôi ra Đà Nẵng thăm ông nhà tôi phục giòn rụm. Chú lính bẻ một miếng cơm cháy bự hơn
vụ ngoài đó. Ông đưa tôi và hai người phụ tá đến một bàn tay người lớn đưa cho hai đứa tôi rồi nói:
quán Bún Bò Huế ở ngã năm (?) mà ông quảng cáo là - Nè! Coi chừng gãy răng đó nghe.
ngon lắm. Trời lạnh, mưa phùn thành phố cao nguyên - Dạ!
chập chùng đồi núi một cảm xúc bồi hồi tràn lên trong Hai đứa tôi chia nhau miếng cháy rồi cười tủm tỉm
lòng của kẻ thích ngao du tìm tòi để được chứng kiến kéo nhau đi vừa líu lo vừa nhai cơm cháy còn ấm nóng
những điều mới lạ của quê hương. Lúc này có một tô thơm phức hòa lẫn tiếng cười của mấy chú lính đang
bún nóng thì còn gì hấp dẩn hơn, vào quán giờ ăn trưa vang phía sau lưng. Cơm cháy này dày hơn cơm cháy
nên rất đông khách, mọi người đang xì xụp với tô bún ở nhà tôi nấu. Vì vậy, tôi phải nhai lâu hơn do đó vị
mùi nước súp thơm lừng trong quán làm dạ dày tôi ngọt của cơm ứa ra trong miệng vừa thơm vừa giòn.
cũng cồn cào hối thúc. Mấy tô bún được mang ra óng Thật là thú vị lần đầu tiên được ăn cơm cháy của quân
ánh vàng ngậy như màu ráng chiều cùng vài dĩa rau trường mà đâu phải ai ở trong quân trường đều có
sống nhìn mà bắt thèm, mấy người phụ tá cho thêm ớt thưởng thức qua (!). Cái hương vị của cơm cháy quân
sa-tế vào tô. Tôi không ăn cay nên múc một muổng trường khác hẳn với cơm cháy nhà tôi mặc dù thỉnh
nước súp nếm trước. Trời đất quỉ thần ơi! Chưa kịp thoảng nhai trúng sạn (dễ bị gãy răng thiệt chứ) mà vẫn
nuốt nước súp xuống cổ tôi đã sặc sụa ho, nước mắt thấy ngon lạ. Mổi khi nhớ đến món cơm cháy của quân
nước mủi ràn rụa, hai lổ tai lùng bùng, còn lưởi tôi như trường ngày xưa, tôi có nấu lại cơm gạo lức để cho có
bị bỏng. Mọi người ngạc nhiên ngừng ăn nhìn tôi vừa cháy nhưng ăn vẫn không tìm lại được cái cảm giác thú
như khóc vừa mắc cở, tôi không ngờ sao mà cay quá vị như miếng cơm cháy của quân trường Bộ Binh Thủ
trời vậy mà mọi người vẫn ăn bình thường thậm chí Đức ngày nào. Có lẽ do ở tuổi thơ vô tư, hồn nhiên và
còn cho thêm tương ớt nữa. Thế là tôi đành để bụng đang đói (!). Ôi! Tuổi thơ xinh đẹp và dễ thương chỉ
đói trở về căn cứ ăn mì gói, mà lòng còn tiếc tô bún Bò còn là dấu ấn trong tiềm thức…
Huế hùi hụi. Sau này, tôi học cách nấu bún Bò Huế để Hương thơm của gạo, vị ngọt của cơm lẫn với cát
tự nêm nếm cho vừa mình ăn, bằng không thì đành sạn tựa như cuộc đời của những quân nhân QLVNCH
ngồi “dòm miệng” sao? Sau lưng của Khối Quân Huấn nói chung, SVSQ/TĐ nói riêng đã tự hào vào ngày
và trường TG là những dãy nhà của hạ sĩ quan, tôi có mãn khóa sau mấy tháng quân trường mồ hôi thử thách
mấy đứa bạn học chung lớp ở đó thì đố khỏi tôi không đó là hương thơm của gạo. Để rồi chuẩn bị dấn thân
ghé qua. Thật ra phần đông quân nhân phục vụ trong vào cuộc đời đầy gian khổ hiểm nguy sống chết khó
quân trường thời điểm đó biết ba tôi cho nên họ cũng lường, chống giặc thù ngoài chiến trận trên khắp nẻo
vui vẻ mỗi khi bất chợt gặp tôi nghêu ngao đâu đó tạo đường đất nước để bảo vệ Non Sông Tổ Quốc Việt
cho tôi cảm giác thoải mái gần gủi thật là tự nhiên Nam có khác nào vị ngọt có lẫn cát sạn của cơm cháy
chẳng khác nào toàn bộ quân trường như là khuôn viên quân trường. Sau khi lập gia đình, tuy tôi theo chồng đi
vườn nhà tôi và mọi người là họ hàng của tôi vậy. khắp bốn vùng chiến thuật nhưng các con tôi đều được
Lần đó, tôi và một đứa bạn nữa lang thang đến chào đời tại Tăng Nhơn Phú, chợ Nhỏ, trường Bộ Binh
gần nhà bếp của quân trường, gặp lúc giờ ăn trưa của Thủ Đức.
SVSQ. Lần đầu tiên tôi nhìn thấy cơm được nấu trong Nhớ năm Mậu Thân tôi đang có mang cháu đầu
mấy cái chảo đụn thật to, còn to hơn cái thau mà má tôi lòng về ở với gia đình chờ ngày sinh nở. Khi VC tấn
dùng để hứng nước tắm cho mấy anh chị em tôi. Có công xung quanh vùng đó và pháo kích, ba tôi vội đưa
mấy chú lính đang phân phát đồ ăn, họ xúc cơm ra cả nhà đến Khối Quân Huấn để tránh đạn, ở đó có đắp
bằng cái xẻng nhà binh giống ở nhà ba tôi dùng để xúc những hầm chất bằng bao cát. Ông cứ nơm nớp lo cho
đất. Các sinh viên kẻ đứng người ngồi lao xao ăn uống, tôi. Vài tháng sau đó chị Hưởng con của bác Tr/tá
đùa giỡn. Cơm gạo lức đỏ còn bốc khói nóng, hai đứa Hưng bạn cùng làm trong quân trường với ba tôi ghé
tôi trố mắt ra nhìn các vật dụng rất ngạc nhiên, một chú qua thăm. Chị đang có mang sắp đến ngày sanh vừa
thấy hai đứa tôi đứng lóng nhóng bèn hỏi: nhìn thấy tôi chị bật khóc nức nở “Chồng chị bị tử trận
- Ê nhỏ! Có muốn ăn cơm cháy không? trong đợt tấn công Mậu Thân rồi” tội cho đứa bé còn
Rồi quay qua cười với mấy chú khác. trong bụng mẹ chưa kịp biết mặt cha. Biết làm sao mà
- Dạ! Cho con một miếng đi chú. an ủi chị đây? Khi có chồng là trai thời loạn!!!
Tôi trả lời, người lính ngừng cười quay lại nhìn Cơn gió chuyển mùa đông ùa ập về như cố giủ
tụi tôi có lẻ chỉ định giỡn cho vui, không dè con nhỏ cho sạch những chiếc lá nâu vàng bướng bỉnh còn sót
muốn ăn cơm cháy thiệt. Cơm múc ra đã hết chỉ còn lại cố bám víu một cách tiếc nuối trên cành khô rồi như
vành cơm cháy dưới đáy chảo được xủi tróc lên nghe tuyệt vọng trước sức mạnh không thể cưởng lại được
___________________________________________________________________________________
Đặc San Bất Khuất 2011 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX 46