Page 41 - dacsan-bk-2011
P. 41

thêm  ngân  sách  cho  bản  thân.  Mỗi  ngày,  ôm  vài  ba   ơi, tôi đâu có ý ăn nói tục tiểu vậy đâu! Tôi tự xấu hổ
           cuốn  sách  dầy  cui  đến  đại  học,  hãnh  diện  lắm  chứ!.   và  cố  gắng  dặn  lòng  là  từ  đây:  “Biết  thì  thưa  thốt,
           Trong hơn hai năm “học đại”, tiền thì lãnh đều không   không  biết  dựa  cột  mà  nghe”  và  tự  thầm  thì  thêm:
           sót một đô-la từ tiền học bổng và workstudy mà tiếng   “Mới có  chút  xíu  vốn  liếng  ngoại  ngữ,  mà  cái  giọng
           Anh tiếng U thì lúc Mỹ nói, mình chẳng hiểu, còn khi   tanh tanh rồi.”.
           mình nói thì luôn dùng động từ “tu quơ” (quơ tay quơ      Tôi  không  đi  làm  nữa.  Quyết  trở  lại  nhà  trường
           chân để diễn tả) nhưng Mỹ cũng… không hiểu luôn!.    học thêm Anh văn. Cố gắng tìm những điều kiện thuận
               Cũng vì mong có thêm tiền để giúp gia đình tôi   lợi để thực tập sinh ngữ, dẹp bỏ mọi tự ái mỗi khi có ai
           còn ở VN, vừa đông vừa nghèo mạc rệp, chỉ có ăn củ   sửa sai mình về Anh ngữ và quyết nhớ câu chuyện vui
           dong, củ mài hoặc củ khoai mót để trừ cơm hằng ngày,   đó như là ông thầy giỏi để luyện dạy mình thành người
           nên tôi vừa đi học vừa đi làm thêm ở convenient store   khiêm tốn hơn và biết chịu học hỏi nhiều hơn, vì tôi tự
           mỗi ngày 6 tiếng, hầu có nhiều dịp trau dồi tiếng bản   nhủ:  “Xã  hội  là  một  trường  học,  còn  cuộc  sống  là
           xứ.                                                  những  chuỗi  ngày  phải  cắp  sách  đến  trường  để  học
               Một kỷ niệm  vẫn chưa quên trong đời tôi dù đã   nhưng không có ngày ra trường…!”
           trải qua hơn một phần tư thế kỷ vật lộn với cuộc sống ở
           xứ Mỹ này. Kỷ niệm ấy tôi gọi là “học đòi bắt chước”:    BK Song Thập 313
           Qua nhiều tháng làm việc ở convenient store tôi cũng
           học lóm được vài ba chữ lóng mà trong lớp Anh văn
           đâu  có  dạy…  Chỗ  tiệm  tạp  hóa  tôi  làm  có  bốn  cây
           xăng, bánh kẹo v.v…
               Một buổi chiều kia, có một bà Mỹ tuổi cũng hơi             Phố Buồn
           sồn sồn, sau khi đổ xăng, bà bước vô tiệm nhìn tôi tươi
           cười, chào hỏi ngắn gọn qua lại… tôi bèn tiếp bà bằng
           một  câu  thông  dụng  mà  mỗi  ngày  tôi  buộc  phải  nói   Trời hôm nay mưa giăng sầu viễn xứ
           không dưới trăm lần là “ông hay bà đổ hết bao nhiêu       Nước nhạt nhoà trơn ướt bước lê thê
           tiền  xăng”.  Cũng  cái  tật  làm  tàng,  tôi  nhanh  mồm   Tháng mười hai mây xám tiết đông về
           buông một câu tiếng Mỹ - mà lần này tôi nghĩ bà ta sẽ     Buồn rơi mãi như mưa dầm tháng sáu.
           nể tôi vì cái chữ tôi mới học lóm được: “Hi mem, how
           many f..ucks you  you bump” (actually, PUMP)?. Tôi        Cành đong đưa, liễu rủ dài rét mướt
           vừa  hỏi  xong,  bà  ấy  đổi  sắc  mặt,  liệng  tiền  trên  bàn   Gió lạnh đầy, giá buốt tím môi son
           (counter),  kèm  theo  tiếng  “damn”  rồi  ngoe  nguẩy  xô   Người co ro, thành phố sũng ướt buồn
           mạnh cửa bước ra… Tôi chẳng hiểu gì cả!?                  Chim mỏi cánh vội tìm nơi trú ẩn.
               Sao  bà  ta  lại  giận  dữ  vậy?  Bà  này  có  bất  bình
           thường không? Giận ở đâu chuyện riêng tư, tại sao lại     Đường thênh thang mịt mờ chân lữ thứ
           vô tiệm này đổ lên đầu thằng làm mướn này?... Đầu óc      Mưa trời Tây thương nhớ nắng vầng Đông
           tôi cứ miên man đặt ra nhiều câu hỏi và hình dung đến     Chiếc dù che không kín dưới mưa dông
           nét mặt đanh giận của bà với từng thớ thịt trên khuôn     Vòng tay ấm chưa tròn thân bé bỏng.
           mặt đang run lên bần bật như đang hiện hữu trước mắt
           tôi.                                                      Gió từng cơn run run tàn lá mỏng
               Đến  chiều  tối,  ông  chủ  người  Việt  ra  đóng  cửa   Khúc nhạc buồn quán nhỏ gởi nhớ thương
           tiệm như thường lệ, tôi trình bày vắn tắt sự việc trong   Giọt sầu rơi trắng xoá đọng ven đường
           ngày… rồi tôi hỏi ông chủ: “Có gì đâu mà bả giận dữ       Người khách lạ mênh mang chùm thương nhớ!
           dzậy?” Sau khi ông chủ hỏi cặn kẻ sự đàm thoại giữa
           hai người, thì ông chủ nói nguyên do bà ấy giận vì tôi    Ngày em đi.... dưới mưa lòng tiếc nuối!
           phát âm sai: Chữ BUCK có nghĩa là ‘đồng’, nhưng tôi       Bóng nước bập bùng xuôi dốc ra khơi
           đã không phát âm rõ chữ B (bờ), vì tôi vốn dĩ không có    Nụ hôn xưa lưu luyến vòng tay lơi
           khiếu về ngoại ngữ, lại làm le nói lẹ, nên từ âm B (bờ)   Tầng mây xám mang tình trôi xa mãi...!
           thành âm F (phờ), do đó, ý nghĩa của câu văn đã đổi
           hoàn toàn!!! Trước khi ông chủ tiệm ôm mớ tiền bán                     CSVSQ Lê Văn Toàn
           trong ngày về, ổng còn ngoái cổ lại nện tôi thêm một
           câu: “Lần sau đừng nói bậy nữa nghe ông nội!”. Trời

                    ___________________________________________________________________________________


                         Đặc San Bất Khuất 2011 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX                                 40
   36   37   38   39   40   41   42   43   44   45   46