Page 38 - dacsan-bk-2011
P. 38

Thù dai ?!





               Thời  gian  gần  đây,  diễn  đàn  khắp  nơi  nơi,  luận   được cho cầm cọ để thoát khỏi cái "nghiệp" vác ván
           bàn về cái gọi là đại hội của cái đảng ( chết tiệt ) cộng   sơn nền. Phiếu đặt hàng (Work Order) ghi là cần một
           sản ở Việt Nam. Với tôi, kẻ nào còn nhận mình là cộng   hàng chữ in, to, màu đỏ: " USSR PAVILION ".
           sản thì chúng nó vẫn là loài cộng sản, đảng cộng sản ở    Thấy  mấy  cái  chữ  "ussr",  máu  tôi  sôi  sục  căm
           nước nào cũng ( là đồ chết tiệt ) như nhau.          hờn, tôi đưa lại tờ W.O. nói với chủ:
               Tình thật, tôi thù cộng sản dai lắm! Còn hơi thở,     - Ông làm ơn cho tôi làm việc khác, chớ tôi không
           còn  lý  trí,  tôi  không  cho  phép  mình  được  quên  rằng   thể viết quảng cáo cho cộng sản Nga.
           mình là một người tỵ nạn cộng sản. Là người tỵ nạn        Ông  chủ  người  tây  phương  mặt  đỏ,  đỏ  thêm  vì
           cộng sản, cá nhân cái thằng tôi không có quyền tha thứ   giận tôi lắm, bỏ đi chẳng hỏi han chi thêm, để cho tôi
           bọn cộng sản. Chúng nó là kẻ thù của đồng bào tôi, của   có cơ hội giãi thích phân trần chi cả.
           toàn dân Việt Nam.                                        Giận tôi cũng phải! Công ty có cần lắm mới gọi
               Tôi không thù dai, tôi chỉ thù cộng sản dai ! Nhân   tới tên tôi, chớ tôi chỉ là thằng sơn nền mà thôi. Thế mà
           đây, tôi ghi lại chút tâm tình qua e-mail với Diễn Đàn   tôi  lại  từ  chối  không  làm.  Thấy  nét  mặt  đỏ  hầm  của
           BK hôm 07/02/2009.                                   người chủ và thái độ ông ta nín lặng bỏ đi, tôi thấy đời
               Năm 1983, tôi mới xin được việc trong công ty vẽ   "tàn"! Đời thất nghiệp lại hiện rõ ra ngay trước mắt.
           quảng cáo khá lớn.                                        Tôi lặng lẽ trở vào phòng sơn ván của tôi, thẫn thờ
               Tấm  niệm  giường  nhỏ  của  người  độc thân,  nằm   gom mấy món đồ lặt vặt bỏ vô túi xách, để sẵn, có bị
           khít khao trong thùng chiếc pick-up truck, xe vận tải   đuổi thì xách về cho gọn và khỏi bỏ sót. Lát sau, loa
           nhỏ,  Gom  hết  tài  sản  chất  lên trên,  cái thùng  xe  vẫn   gọi tên tôi, nhắn tin phải lên văn phòng. Nhân viên làm
           còn trống. Tôi vừa mừng vừa lo âu, lái xe sang thành   chung quanh nhìn theo tôi lo ngại.
           phố  khác  để  sinh  sống.Trước  mắt,  mừng  cho  mình    Tôi vừa đi vừa nghĩ:
           thoát khỏi cái "nghề" cho cá ăn, sống lênh đênh trên      1.  Vậy  là  xong,  may  lắm  là  mình  được  làm  hết
           khu  nhà  phao  nổi  trên  biển.  Cô  độc  trong  đêm  đen,   ngày nay rồi mới bị đuổi!
           mưa bảo hay băng tuyết, đi tuần tra trại cá giữa biển     2. Phải nói sao đây, để xin chủ nhà cho thiếu chịu
           khơi. Nhiều người bỏ việc chỉ sau một đêm, vì sợ tiếng   tiền mướn nhà tháng này hầu bù đắp cho khoản tiền ăn
           động và bóng đêm. Hôm tôi báo cho công ty hay tôi    bị thiếu hụt?!
           phải nghỉ làm và di chuyển sang thành phố khác, xếp       3. Nhưng, ai dám tin cái thằng da màu, mới làm
           của tôi kèo này khuyến dụ tôi ở lại và tăng cho tôi $1   vài  tháng  đã  bị  đuổi?  Tôi  tính  trong  trí,  sẽ  thảy  cái
           mỗi giờ. Dạo ấy, làm sáu tháng, họ chỉ tăng thêm 50   mệm trở lại thùng xe làm chỗ ngủ qua đêm,…
           xu. Được thêm ngay một đồng mỗi giờ, cũng lớn lắm         Càng tính, càng thấy ngày mai của tôi nó dài và
           với những người đang trắng tay, chân ướt chân ráo trên   tối đen!
           xứ người, không bạn bè thân quyến như tôi. Từ chối,       Ngày xưa, Thầy Chín, ba tôi thường hay khuyên
           bỏ  nơi  này  để  đi  sang  thành  phố  khác  làm  với  đồng   rầy anh em chúng tôi, khi tụi tôi lanh quanh tìm cớ này
           lương ít hơn tôi cũng tiếc và ái ngại cho tương lai lắm.   lý nọ để tự bào chửa:
               Khổ  nỗi,  cái  chữ  cầm  cọ  "cứng"  của  thợ  vẽ  mà   -  “Lý lẻ như là cái bình có hai quay, người ta có
           ghép  cho  tôi  là  theo  nghĩa  không  rớt  cọ,  chớ  không   thể cầm lấy cái quay bên nào cũng được.”
           phải vẽ chữ giỏi. Cho nên, hai tháng nay,                 Khi cộng sản cướp chính quyền, ba tôi đã không
           hầu hết tôi chỉ vác ván ép (8ft x 4ft x ½ inch, plywood)   chấp nhận làm góp phần vào kế hoạch "trồng người"
           sơn nền để sẵn cho các cao thủ trong công ty múa cọ.   của cái đảng cộng sản bất nhân. Thầy Chín không cho
           Hôm nào hết việc sơn nền, có cái nào dễ, chủ cho quẹt   phép mình liếm láp, giãng dạy sai trái những bài học
           vài chữ cho vui. Một hôm, tất cả các thợ vẽ bận hết,   Sử ký, Công dân, Đức dục…hay dạy tuổi trẻ môn Toán
           công ty có một mối hàng cần làm gắp, giao ngay trong   với các chủ đề bắn giết, tính toán với xác người. Ba tôi
           buổi chiều, dù sơn còn ướt. Tôi được chủ gọi ra, giao   đã  bỏ  trường  lớp,  thà  bị  bọn  (cướp  ngày)  cộng  sản
           cho 4 tấm ván nhỏ, cở 2m x 0.2m), bảo viết chữ cho   cướp hết tiền hưu bổng. Thà trắng tay, về ruộng mà cày
           công ty địa phương, vừa được hợp đồng xây cất trong   bừa. Thà dầm mình trong bùn dơ nước đục mà Thầy
           khu Hội Chợ Thế Giới 1986 sắp tới ( EXPO 86). Nghe   Chín  tự tạo lấy  hạt  gạo  trắng  sạch cho  gia  đình,  cho
           tin, mừng lắm, đây là cơ hội để tiến thân, có dịp may   bàn thân mình.
                    ___________________________________________________________________________________


                         Đặc San Bất Khuất 2011 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX                                 37
   33   34   35   36   37   38   39   40   41   42   43