Page 40 - dacsan-bk-2011
P. 40

Kỷ niệm khó quên






           BK/ Song Thập 313

               Ra khỏi tù “cải tạo” vào dịp Tết năm 81, sau gần 6    Ngày thứ hai tại Orlando - Florida, buổi tối, anh
           năm  được  tôi  luyện  thêm  lòng…  căm  thù  cộng  sản.   em  tôi  đang  ngồi  trước  cửa  apartment  sát  đường  xe
           Những phận người như tôi là thân tầm gửi dưới chế độ   chạy, để nhìn ông đi qua, bà đi lại. Bỗng có chiếc xe
           “đỉnh cao loài người” mới., nên đành phải vượt biên để   hơi  rất  cũ,  ngừng  ngay  trước  chúng  tôi,  rồi  một  ông
           tìm  đất  sống  tự  do  và  để đủ  nuôi  thân  sống  cho  qua   đen thui bước xuống, tiến về phía chúng tôi, nói câu gì
           chuỗi ngày còn lại của một kiếp người không biết phận   đó mà âm giọng như một câu hát trầm bổng, anh em tôi
           số  đi  về  đâu?!,  vì  thầy  không  ra  thầy,  mà  thợ  cũng   đừ mặt ra, dù khi còn ở trung học tôi cũng có học chút
           chẳng ra thợ sau ngày bị “xỏ gươm vào giỏ”.          đỉnh Anh văn. Rồi đứa em chạy tạt qua phòng kế bên
               Qua tới trại tị nạn Mã Lai, tạm dung hơn 3 tháng   cầu cứu một bé gái khoảng 12, 13 tuổi… thì ra ông đen
           thì may mắn được lòng bác ái (thực sự) của người Hoa   đó  hỏi  đường  tới  Downtowwn,  sau  này,  tôi  mới  biết
           Kỳ cho về xứ Cờ Hoa để định cư.                      giọng đơ đớ có âm lên xuống như cung điệu là người
               Rõ là ngơ ngáo như gà mắc cáo ngay khi lúc trên   sống ở vùng miền Nam như: Mississippi, Alabama…
           máy bay từ trại tị nạn đến nước Mỹ. Cái gì cũng quá xa   mà nhất là giọng Mỹ đen lại càng lên xuống nhiều hơn
           lạ,  ngỡ  ngàng  từ  hình  ảnh  cho  đến  ngôn  ngữ.  Ngồi   giọng  Mỹ  trắng  và  cách  phát  âm  của  dân  miền  Nam
           trong lòng phi cơ, tôi chợt đưa mắt nhìn một ông Mỹ   cũng  hơi  khác.  Thí  dụ:  Downtown  thì  đọc  là  “đeo
           bụng bự đang đọc một tờ báo dầy như cuốn sách. Tôi   theo” v.v… như ông đen tôi vừa kể trên.
           thử  hỏi  đây  là  một  tạp  chí  hay  một  sấp  báo  nhiều   Ngày qua ngày, cứ quanh quẩn trong phòng hoặc
           ngày?. Trong chuyến bay có anh thông dịch viên cũng   khi có chút tiền dư từ tiền Foodstamp thì tôi chạy qua
           cùng đi định cư, tôi bèn hỏi anh ấy thì được biết đó là   “7/11”  ở  phía  sau  apartment  để  chơi  game.  Được  ở
           nhật báo. Trời! nhật báo của mình ở Việt Nam chỉ có 4   không 3 tuần, chán quá! Tôi đi xin việc làm. May mắn,
           hay 8 hay 12 trang mà đọc cũng mõi mắt rồi, còn nhật   gặp lại cấp chỉ huy tôi ngày xưa, nay, giúp đưa tôi vô
           báo ở Mỹ sao dầy quá vậy? Đọc chừng nào mới hết?     rửa chén ở một nhà hàng lớn trong khách sạn Mariotte.
           Rõ là Mỹ: Cái gì cũng hơn người. Tôi tiếp tục liếc ông   Làm được 2 tuần thì bị họ cho nghỉ việc vì tôi không
           Mỹ  đang  “cặm  cụi”  trên  tờ  báo  mà  câu  hỏi  cứ  lòng   hiểu tiếng Mỹ, (xếp nói gà, thì tôi nghe vịt): Họ biểu
           vòng trong cái óc cù lần của tôi: …đọc chừng nào mới   tôi bưng cái nồi (Pot) thì tôi nhanh nhẫu đem một đóng
           hết??  …nhật  báo  là  đọc  trong  ngày  mà!?...  Mà  thôi,   nĩa  (fork)  vào.  Phần  máy  móc  chạy  ồn  ào,  phần  tôi
           đọc  không  hết  thì  lấy  báo  gói  xôi  hay  để  lót  kệ   nghe  tiếng  Mỹ  không  quen.  Rõ,  số  sướng  vẫn  là  số
           “manger” cũng được. Nhìn người này người nọ xong,    rảnh rỗi, nên ông leader trong nhà bếp thông báo tôi:
           chán, lại nhìn ra bầu trời chỉ toàn một màu xanh lợt…   “Ngày mai nghỉ việc và tuần sau nhớ trở lại lãnh cái
           rồi tôi gục đầu ngủ quên hồi nào không hay…          check nhé!”. Bị nghỉ việc cũng hơi buồn, nhưng lòng
               Nhóm  tị  nạn  chúng  tôi  phải  dừng  chân  tại  San   lâng lâng hớn hở vì nghĩ tới cái check gần 300 đô mình
           Francisco  để làm  mọi  thủ  tục  nhập  quốc.  Hạnh  phúc   sẽ được cầm trong tay. Tự nhiên
           biết bao! Vui mừng biết bao! Ăn uống thì no đầy! Có   quên đi hai bàn tay vẫn còn đau rát vì phải bốc những
           buổi ăn bánh mì, có buổi ăn cơm và cũng có một buổi   tô, dĩa, muỗng, nĩa nóng hổi từ máy rửa chén chạy ra
           sáng, nhà bếp cho ăn món gì mà tôi thấy một khúc đỏ   trong suốt những giờ làm.
           lòm dài khoảng gần gang tay, nằm giữa hai miếng dài       Lần  đầu  tiên  kể  từ  ngày  vượt  thoát  “thiên  đàng
           mềm mềm giống như bánh mì kẹp lại, tôi không dám     cộng sản”, tôi gởi về gia đình đang sống nghèo đói một
           ăn vì cứ hình dung                                   thùng quà hai pounds. Chỉ cần hình dung những khuôn
           nó giống như… hỏi ra mới biết: Bánh mì Hotdog. Tôi   mặt rạng rỡ của người thân khi ra bưu điện nhận quà là
           bặm môi ăn thử… ngon! Bèn đến nhà bếp xin một cái    tôi  muốn  đi  xin  việc  làm  nữa,  bất  chấp  mình  có  nói
           đỏ lòm giống như vậy nữa…                            được tiếng bản xứ hay không. Nhưng không ai muốn
               Sau gần bốn ngày chờ đợi tại trại chuyển tiếp này,   nhận một người “mù” vô giúp việc.
           tôi được đưa về một vùng ấm, thời tiết y hệt Việt Nam:    Thời  gian  cứ  trôi  qua,  tôi  làm  đơn  xin  vô  học
           Tiểu bang Florida.                                   college.  Đối  với  tôi  vô  đại  học  tức  “học  đại”  để  có
                    ___________________________________________________________________________________


                         Đặc San Bất Khuất 2011 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX                                 39
   35   36   37   38   39   40   41   42   43   44   45