Page 165 - Dac San BK 2013
P. 165

Ngưng một chút, ngài lại hỏi:                        sẽ ban cho ngươi”. Viên cận thần nhảy lên ngựa phóng
           “Còn khi hai người bắt đầu yêu nhau thì thế nào? Họ   đi, ra sức phóng ngựa để có được càng nhiều đất càng
           không bao giờ hét to mà chỉ nói nhỏ nhẹ, tại sao? Bởi   tốt. Người đó đi suốt ngày đêm, khi mệt và đói cũng
           vì trái tim của họ cận kề nhau. Khoảng cách giữa họ rất   không dám ngừng nghỉ vì muốn có nhiều đất. Tới một
           nhỏ…”                                                ngày kia, sức khoẻ kiệt quệ vì đói và mệt, hắn lả đi gần
           Rồi ngài lại tiếp tục:                               chết ở trong rừng.
           “Khi  hai  người  ấy  đã  yêu  nhau  thật  đậm  đà  thì  họ   Hắn lẩm bẩm : “Tại sao ta tham lam quá độ vậy, ta tận
           không nói nữa, họ chỉ thì thầm, họ đã đến rất gần nhau   sức để có được nhiều đất đai. Bây giờ thì gần chết rồi
           bằng tình yêu của họ. Cuối cùng ngay cả thì thầm cũng   ta chỉ mong có được một thước đất để được chôn cất
           không cần thiết nữa, họ chỉ cần đưa mắt nhìn nhau, thế   mà thôi!”
           thôi! Vì qua ánh mắt đó họ đã biết đối phương nghĩ gì,   Hàng  ngày,  chúng  ta  gắng  sức  làm  việc  để  mong  có
           muốn gì ..”                                          tiền tài, danh vọng và quyền thế. Chúng ta tận sức tới
                                                                mức xao lãng sức khoẻ, đôi khi quên cả cuộc sống với
           Ngài kết luận:                                       gia đình, quên cả những cảnh đẹp thiên nhiên.
           “ hi các con bàn cãi với nhau về m t vấn đề, phải    Hãy  sống  tỉnh  thức,  an  hưởng  cái  đẹp  của  thiên
           giữ trái tim của các con lúc nào cũng cận kề. Đừng   nhiên, tìm ra lẽ sống của cu c đời.
           bao  giờ  thốt  ra  điều  gì  khiến  các  con  cảm  thấy  xa
           cách  nhau…  Nếu  kh ng  thì  có  m t  ngày  khoảng   CON CHIM BỊ MÙ?
           cách ấy càng lúc càng r ng, càng xa thì các con sẽ
           kh ng còn tìm ra được đường quay trở về !”           Nơi khu vườn anh nhà văn nọ có một cây si rất rậm
                                                                rạp, xanh lá quanh năm. Từ phòng viết của mình, qua
                                                                một tấm cửa kính, anh có thể nhìn thấy cây si ấy. Thói
           TẠM THỜI                                             quen của anh là thức sớm mỗi ngày để viết, và anh vô
           Một vị thầy tâm linh nổi tiếng đến trước cửa lâu đài   cùng ngạc nhiên khi ngày nào, cũng có một con chim
           của vị vua nọ. Vì Thầy nổi tiếng rồi nên các người lính   tới đâm đầu vào cửa kính phòng anh. Nhiều ngày liên
           canh không ai chặn ông lại khi ông đi vào và tiến thẳng   tục, liên tục, sáng nào cũng vậy, anh đã có ý nghĩ: Phải
           đến trước mặt nhà vua đang ngồi trên ngai vàng.      chăng con chim đó bị mù? Hay bị một chứng bệnh nào
           - Ông muốn gì? – nhà vua hỏi.                        đó?  Sự  lý  giải  không  được  thỏa  mãn,  lại  nhiều  ngày
           - Tôi muốn có một chỗ để ngủ trong cái quán trọ này,   tiếp  tục  trôi  qua.  Cho  tới  một  hôm,  anh  quyết  định
           ông ta đáp.                                          bước ra khỏi cửa phòng mình, đứng về phía con chim,
           - Nhưng đây không phải là quán trọ, đây là tòa lâu đài   đối  diện  với  tấm  kính  để  nhìn  vào  căn  phòng.  Anh
           của ta, Vua trả lời.                                 không thể tin nổi vào mắt mình. Trước mắt anh là một
           - Xin hỏi bệ hạ rằng ai là sở hữu tòa lâu đài này trước   cảnh tượng quá đẹp đẽ. Một cây si lung linh xanh thẫm
           bệ hạ?                                               in hình trên tấm kính, như thể ở một nơi nào đó thật xa,
           - Vua cha ta, Ngài đã chết rồi.                      trong một không gian rộng hơn, sâu hơn. Và anh biết,
           - Và ai là sở hữu trước cha của bệ hạ?               con chim nhỏ bé kia đã “chán” cây si quen thuộc mỗi
           - Ông nội của ta, Ngài cũng đã chết.                 ngày của mình khi nó bất ngờ phát hiện ra một “cây si”
           - Và cái chỗ này, nơi mà người ta sống một thời gian   khác. Nó đã đâm đầu vào đó để mong tìm tới một nơi
           ngắn  rồi  dọn  đi.  Như  vậy  thì  nó  không  phải  là  một   đẹp đẽ hơn, lung linh hơn,…
           quán trọ mà bệ hạ đang ở đó hay sao?                 Đ i khi, chúng ta kh ng biết những gì chúng ta đang
           ° ° °                                                có mới là điều quan trọng, là hạnh phúc thực sự của
           Sớm hay mu n gì tất cả chúng ta đều phải dọn đi, kể   chúng  ta,  mà  chúng  ta  cứ  đeo  đuổi  những  chuyện
           cả đời này và nhiều đời sau nữa!                     mãi đâu đâu.
            h ng có gì trong cu c đời này là thường hằng, mọi
           thứ trên đời này đều v  thường.

           AN HƯỞNG CUỘC ĐỜI

           Ngày xưa, có vị Hoàng Đế nọ muốn ban trọng ân cho
           một người cận thần. Nhà vua phán: “Ngươi có công lao
           rất lớn  với  ta. Kể  từ cổng  thành trở  đi, ngươi  phóng
           ngựa đi tới nơi nào ngươi dừng lại thì khoảng đất đó ta
                    ___________________________________________________________________________________


                         Đặc San Bất Khuất 2013 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX                                164
   160   161   162   163   164   165   166   167   168   169   170