Page 90 - Dac San BK 2013
P. 90
đấu tranh xây dựng và gìn giữ đất nước. Chuyện gì nó xâm chiếm hết mọi cái rồi. Dường như các anh em
đang xảy ra xung quanh tôi cũng chẳng còn để ý tới xung quanh tôi đều mang chung một tâm trạng như
nữa. Bây giờ tất cả chỉ còn nao nức làm sao tiến ra nhau cả. Nhất là chuyện nôn nóng gặp lại người yêu nó
cổng số 1 càng nhanh càng tốt. Đa số anh em về còn tăng lên gấp bội!
Saigon nên sẽ dùng xe GMC của trường làm phương - Mẹ à, con lại đằng này một chút nhá.
tiện di chuyển. Dĩ nhiên các nơi chúng tôi lên xuống xe - Bố anh!!! Mới về nhà chưa nóng chỗ đã vội biến
để đi phép đều có những toán SVSQ khóa đàn anh hay sang nhà người ta phải không?
đàn em đã được gởi tới trước để giữ an ninh trước đó Mẹ tôi mắng yêu. Thực ra chuyện tình của chúng
vì đâu có thể tin được bọn Việt cộng tráo trở khôn tôi thì cả 2 gia đình đều biết và chỉ đợi chúng tôi quyết
lường. Chúng bị đồng bào ta coi như là bọn khủng bố, định lên tiếng chính thức là mọi thủ tục sẽ được tiến
bọn bất lương lưu manh còn hơn lũ cướp ngoài vòng hành theo tục lệ, theo truyền thống và luật lệ tôn giáo
pháp luật. cũng như ngoài đời. Tuy nhiên trong suốt thời gian đi
Với tờ giấy phép xuất trại trong tay, chúng tôi như chiến dịch, chứng kiến những cảnh bom đạn, thương
mở cờ trong bụng, sau buổi lễ gắn Alfa là vài ngày tật chết chóc rồi tang tóc trong chiến tranh tàn phá đất
phép tha hồ dung dăng dung dẻ với vợ con, cha mẹ, nước làm cho tôi e dè và lo ngại.
anh chị em nhất là với người yêu hay bồ bịch gì đó Chiến tranh càng ngày càng lan rộng khốc liệt, các
cho bỏ những ngày gian lao gian khổ lẫn nhớ nhung. vành tang trắng càng ngày càng gia tăng và thêm bao
Tôi đi vội ra cổng số 1, thấy có chiếc xe lam đậu nhiêu cảnh chia ly đoạn trường. Bao nhiêu trẻ thơ vô
sẵn trên đó cũng đã có vài chàng SVSQ đang ngồi tội trở thành mồ côi và người phụ nữ trẻ còn đang tuổi
chễm chệ trên đó để ra ngã tư xa lộ Saigon - Biên Hòa học sinh một sớm một chiều trở thành góa phụ.
đón xe về Biên Hòa. Tôi thì về làng đại học Thủ Đức, Thôi, nghĩ ngợi làm gì cho nó già người đi,
cũng gần nhưng về với gia đình ai mà không mong. chuyện ngay trước mắt là làm sao gặp Ng. càng sớm
Xuống xe, chỉ vài trăm bước là về tới nhà; với tôi càng tốt cho bỏ nhớ nhung. Tôi để nguyên bộ quân
bây giờ vài cây số lội bộ coi như đi dạo mát thì vài phục số 2 (đi phép) rảo vội bước về phía giáo đường.
trăm bước có xá gì? Tới cổng nhà, thấy cổng đóng then Tới trước cổng nhà thờ, vào những ngày này, giáo
cài, tôi lay cánh cổng, con chó KiKi thấy lạ xổ ra cổng đường diễn ra rất nhiều nghi thức lễ lạc. Hình như bộ
sủa, nhưng khi thấy hơi quen của tiểu chủ, nó rít lên quân phục số 2 tôi đang mang trên người có vẻ khá lạ
vài tiếng và quẫy đuôi mừng. lẫm với mọi người hay có cái gì đặc biệt ra sao mà
Người ra mở cổng là người anh bà con tôi, có lẽ thiên hạ cứ nhìn tôi chằm chằm. Một vài em bé nhận ra
giờ này cũng khá khuya nhưng anh ta còn thức khuya tôi bèn hét tướng lên: “Ê! Tụi bay ơi, anh Linh về”.
để học bài vì anh đang chuẩn bị đi Mỹ du học. Anh ta Thế là một vòng người vây quanh tôi, các em hết sờ,
ngó tôi như là gặp ai kia ở đâu rớt xuống vậy đó, tôi nắn, lại nắm nắm chân tay tôi coi bộ lạ lùng hết sức.
vội lên tiếng cho anh ta khỏi bỡ ngỡ. Vào trong nhà Không ngờ mình mới rời khỏi nơi đây mấy tháng thôi,
tưởng là cả nhà đi ngủ lâu rồi ai dè hôm nay là thứ sáu mà sao coi như lâu lắm vậy. Một đoàn con gái trờ tới,
Tuần Thánh, cả nhà tôi đều đi ra nhà thờ (nhà tôi ở tôi nghe có tiếng thảng thốt: “Anh Linh phải không?”.
trong một xứ đạo Bắc Kỳ di cư) chỉ còn mình mẹ tôi ở Đúng là giác quan thứ sáu của những người đang yêu
nhà coi nhà. Mẹ tôi vẫn chưa ngủ mặc dầu cũng khuya nhau, đang nhớ nhau. Quên hết mọi cảnh vật lẫn mọi
rồi. Thấy tôi về bà mừng mừng tủi tủi, nét vui mừng lộ người xung quanh, tôi bước như chạy tới bên nàng
rõ trên khuôn mặt già nua. Thoáng thấy mẹ tôi quay đi đang cùng với một vài chị bạn vừa tập hát ra (nàng ở
đưa tay quệt nước mắt. Ô hay! Buồn người ta đã khóc trong ca đoàn nhà thờ). Chúng tôi tự động tách rời khỏi
rồi, vui người ta cũng khóc. Thế là làm sao. Còn tôi thì đám đông tay trong tay dắt nhau ra hỏi khuôn viên
sau gần 2 tháng gặp lại mẹ lòng cũng rộn rã khôn tả. thánh đường.
- Con có đói không? Mẹ kiếm cái gì ăn nhé. Ấy! Thú thật, khoác tay nhau dung dăng dung dẻ đi với
Các bà mẹ VN lúc nào cũng chỉ lo con cái nó đói, nhau nhưng cũng chẳng biết đi đâu. Muốn nói với nhau
hay là cái đói cái ăn nó ảnh hưởng vào tiềm thức của bao nhiêu điều nhưng biết nói cái gì trước, cái gì sau
người VN từ đời này sang kiếp khác chăng? Mẹ tôi hay cái gì cũng muốn nói ra cho bằng hết hầu bỏ nhớ
hỏi. nhung. Thôi thì... cứ quàng tay nhau rồi im lặng cho
- Thưa mẹ, con không đói đâu mẹ à. niềm hạnh phúc nó lan dần vào xương tủy, vào tâm
Tôi trả lời mẹ, quả thật tôi có đói tí nào đâu mặc khảm và tràn ngập 2 tâm hồn. Bỗng nàng thốt trong hơi
dầu buổi chiều vào nhà ăn Sinh Viên tôi no ứ lên tới thở:
cổ, không đụng tới một miếng. Vì niềm vui ĐI PHÉP
___________________________________________________________________________________
Đặc San Bất Khuất 2013 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX 89