Page 122 - DAC SAN BK 2015
P. 122

Mộc Hóa Một Thời Chinh Chiến




           Xuyến Trịnh                                               Trong  bài  viết,  chị  nhắc  đến  các  thầy  cô  và
                                                                đến những bạn bè mà một thời áo trắng tươi vui
               Có lẽ cách nay chừng hơn ba năm về trước,        dưới mái trường công lập, trong đó có những cô
           tình cờ tôi đọc thấy bài viết của Thụy Vi trên trang   nữ sinh mà tôi cũng quen biết, tôi cũng có những
           Người  Việt  Boston  với  tựa  đề  "Mộc  Hoá  Một    lời đong đưa, chỉ để tình cảm thăng hoa cho đời
           Thuở  Chúng  Mình".  Tôi  vội  lắng  đọng  tâm  tư,   lính vui vui thôi. Cô cũng gợi nhắc về những thầy
                                                                cô mà tôi cũng từng quen biết ở nhà anh chị Hoà
                                                                là Hiệu trưởng lúc bấy giờ. Khi tôi mãn khoá sĩ
                                                                quan trường Thủ Đức xuống tá túc tạm nhà  anh
                                                                chị,  lúc này chị  Hoà còn  ở  trên Sàigòn. Chị  Vi
                                                                nói về những kỷ niệm ở Kiến Tường, làm sống lại
                                                                trong  tôi  cả  một  thời  tôi  phục  vụ  ở  đó,  nên  tôi
                                                                cũng  có  ý  viết  về  những  chuyện  lẩm  cẩm  của
                                                                những tháng ngày tôi làm việc ở BCH/TKKT. Tôi
                                                                không phải ông Văn Quang, nhà văn chữ nghĩa bề
                                                                bề trong những mục “Lẩm Cẩm Thiên Hạ Sự." Tôi
                                                                chỉ là tay mơ ghi lại cho vui những gì mình còn
                                                                nhớ về cấp chỉ huy và bạn bè cùng lứa tuổi mình
                                                                từng  làm  việc  dưới  quyền  và  giao  tiếp.  Những
                                                                tháng ngày tôi làm việc ở đó có những chuyện vui
                                                                buồn nhiều lắm. Tôi xin ghi lại những gì còn nhớ
           chậm đọc kỹ xem người của Mộc Hoá viết gì về         được  trong trí óc của người  lính già năm xưa.
           Kiến Tường. Thụy Vi cho biết cô là người dân của          Tôi  ra  trường  mãn  khoá  21  trừ  bị  Thủ  Đức
           Kiến Tường, nhưng chỉ sống quanh quẩn ở thị xã.      vào tháng Sáu năm  1966. Trước ngày mãn khoá
           Cô có ông ngoại gốc miền Trung, vào làm việc ở       tôi được biết gần 1900 sĩ quan “babylac” sẽ được
           Mộc Hoá, có lẽ từ những ngày đầu thành lập Tỉnh      đưa về các tiểu khu để thi hành kế hoạch bình định
           của thời đệ nhất Cộng Hoà. Bà ngoại cô gốc Mộc       nông thôn. Tôi biết mình là con vịt đẹt có số điểm
           Hoá, nhà ở gần chùa Tường Vân, có sạp bán hàng       thấp lè tè nên tôi an phận lắm. Số là lúc nhập học
           trong  lòng  chợ.  Tuổi  thơ  cô  sống  với  ngoại,  lớn   được hơn hai tháng, trong lần thực tập tác xạ về,
           lên tại đó cùng với tuổi học trò, cô là nữ sinh một   từ trên xe GMC với balô, súng đạn và nón sắt trên
           thời  áo  trắng  của  trường  công  lập  Kiến  Tường.   đầu,  tôi  nhảy  đại  xuống  thì  thấy  đau  nhói  khụy
               Năm 1967 cô lên Sài-gòn để tiếp tục học, cô      ngã, mấy người bạn nằm kế cận dìu tôi về buồng,
           bước vào ngưỡng cửa Đại học trường Văn khoa và       một người bạn tên Nẫm đến sờ khám, tôi chỉ vùng
           đã  hoàn  tất  chương  trình  cử  nhân  Văn  chương.   chỗ đău quặn, anh sờ nắn và cho biết tôi bị chứng
           Thời gian còn là sinh viên, có những dịp về Mộc      sa ruột, vậy là cả buồng ồ lên kêu tôi là thằng sa tử
           Hoá, cô ra phụ ngoại bán hàng tại sạp trong lòng     cung, tôi chịu cứng với cái biệt danh từ đấy. Sáng
           chợ, và chính nơi đây cô đã có mối lương duyên       hôm  sau  lên  bệnh  xá  khám  tôi  được  chuyển  về
           với ‘người hùng bên cảnh sát’, anh chàng còn đầy     Tổng Y Viện Cộng Hoà chữa trị. Gần tới ngày gắn
           vẻ thư sinh mỗi buổi sáng sang nghe thuyết trình     ALFA tôi được trả về lại quân trường với mẫu số
           bên tiểu khu. Anh tên Trình, là một biên tập viên    tám cho làm việc nhẹ, thế là tôi lè phè, được miễn
           lúc bấy giờ, vẫn gắn bó với chị cho tới ngày nay,    những buổi thực tập dạ hành và các buổi thực tập
           và  anh  chị  hiện  đang  cư  ngụ  tại  tiểu  bang   chiến  thuật  v.v.  Cuối  khoá  học  số  hạng  tôi  lên
           Michigan, Mỹ Quốc.                                   chọn đơn vị xa lắm. Tôi nghe bạn bè kháo nhau,


                    _____________________________________________________________________________________________

                         Đặc San Bất Khuất 2015 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX                                 122
   117   118   119   120   121   122   123   124   125   126   127