Page 124 - DAC SAN BK 2015
P. 124
và Cai Lậy dẫn đoàn xe của tỉnh đoàn đi công tác hai bờ sông ở thế bất lợi, có giao tranh làm sao
phải ở lại đây vì đường lộ 29 bị ngập nước. Thế là xoay xở. Hội trầm ngâm nhìn xa xăm như có điều
hàng tuần có mở đường, tôi lại dẫn đoàn xe ra Mỹ gì linh ứng, Anh chửi thề bảo tôi c.... tao này, tao
Tho lấy đồ cứu trợ, mướn tác ráng chở về tỉnh đâu ngu, mày dẫn trung đội xuống cây gòn tàng
giao cho kho của XDNT. Công việc kéo dài cho tàng ở đó mười giờ tao cho rút về, ở xa khu nước
đến trung tuần tháng 11 mới xong. Lẽ tất nhiên trong tụi biệt kích nó đi hồi sáng đang lục soát, nó
những lúc vận chuyển đồ cứu trợ như vậy, có sự ra bờ sông, mình kéo về, tao ở lại coi đồn cho
thất thoát khi nhập kho so với biên nhận của đại mày. Tôi cùng trung đội chèo xuồng cách xa đồn
diện Bộ Xã hội và tôi đồng ký. Tôi như con nai tơ, khoảng chừng 800 mét, tôi thấy ghe máy cánh
chuẩn uý mới ra trường ngu ngơ so với mấy ông quân của đaị đội bên mặt bờ, đang vội di chuyển
tài xế dầy dạn sương gió, tôi để ý và cũng tìm ra gần ngang cánh quân của tôi, hiệu thính viên trao
thủ phạm, trong buồng xe của tài xế anh nào ống liên hợp, tôi nghe Hội nói tụi biệt kích chúng
cũng cất dấu vật cứu trợ đáng giá, tôi ghi số xe có nó ở khu nước trong, hối tôi di chuyển xuống bắt
đồ cất dấu trình cho tỉnh giải quyết. Lương Chuẩn tay với họ. Chúng tôi vượt lên cách xa cánh của
uý mới ra trường còn khiêm nhượng lắm, nên tôi đại đội chừng hai trăm mét thì lọt ổ phục kích từ
lao đao thiếu hụt. Trên nguyên tắc đi công tác có bên sông bắn xối xả gây cho toán chúng tôi ba
CVL sẽ được lãnh công tác phí, khổ nỗi tôi không người bị thương, chúng tôi nhào lên bờ bắn trả lại
có giấy bổ nhiệm, không là nhân viên toà hành thì cũng vừa lúc cánh quân của Hội trờ tới, chúng
chánh nên sai nguyên tắc chi trả. Và tôi đành chịu dồn hỏa lực bắn bừa vào toán của Hội rồi chúng
làm công tác chùa vậy. Hết đồ cứu trợ, tôi ra Văn vội chém vè. Kết quả phía của Hội bốn tử thương
phòng BĐPT xem có ai sai gì làm cho bớt thừa trong đó có Hội, năm bị thương, bên tôi ba bị
thãi, tôi không có Văn thư bổ nhiệm nên chả ai thương, hai nhẹ một trung bình. Cụôc hành quân
nhờ làm gì cả, tôi như với trời bơ vơ, tôi nằm lì ở chỉ có tôi và Hội, nên tôi được lệnh CK cho gom
nhà tề gia nội trợ cho tôi, cho bạn, cho thầy Hoà lính về quận có thiếu uý Cấm là đại đội Phó cũng
và trung uý Ty ăn ké. Lúc này nước ngập cao gần là cột chèo với Hội quán xuyến. Tại sân trước
tới cửa sổ đang chựng lại để đổ về Đai dương, làm quận đường bao trùm bầu khí thê lương, một dẫy
cho đệ tứ khoái của mỗi người cũng lắm khi bối bốn thi hài, năm sáu thương binh đang đợi trực
rối, đợi tối leo lên mái ngói nhà bếp, nhìn trăng thăng đến tản thương về tỉnh chữa trị. Trại gia
thanh, có gió mát mới thấy câu ví von thứ nhất binh vợ con lính tử trận đang rên khóc thảm thiết
quan Công, thứ nhì...đồng sao thấy nên thơ quá. cộng thêm tiếng khóc bằng tiếng Miên của vợ con
Hai vị thẩm quyền vẫn găng nhau chả ai giải quyết lính và bằng hữu càng não nùng thêm. Sáng hôm
về trường hợp của tôi. Tôi bị hiểu lầm ỷ lại, tỉnh sau trung uý Hội lên lon dưới lá cờ phủ kín đưa về
đoàn đe dọa báo cáo đào ngũ dầu vẫn biết tôi luôn quê an táng, thi hài hai người lính Miên cận vệ cho
hiện ở đâu đó. Đợi nước rút xuống tôi sang trình Hội được hỏa thiêu ngoài cánh đồng phía sau quận
diện tỉnh đoàn lấy SVL xuống Tuyên Nhơn nhận đường. Buổi tối gom quân về đồn, tâm trí tôi chưa
đơn vị cho xong. Nước rút cạn, quận cho phát khỏi bàng hoàng, tôi liên tưởng đến cái nhìn xa
quang lập đồn mới, đồn Rạch Chùa. Tôi và thiếu xăm của Hội và lời chê bất lợi khi tiến chiếm mục
uý Cẩn thay phiên nhau trấn thủ lưu đồn. Trong tiêu hồi sáng của tôi có phải số phận quện chặt
thời gian phục vụ gần hai năm tại Tuyên Nhơn có vào định mệnh của Hội không, cả đêm tôi mất
hai sự kiện mà tôi nhớ mãi trong đời. ngủ. Buổi trưa hai ngày sau, các thủ tục ma chay
Khoảng tháng 9 năm 67, một sáng tinh sương, đã xong, cảnh thê lương trong trại gia binh như
vào lúc bốn giờ, trung uý Hội đại đội trưởng kéo vợi bớt, tôi về hậu cứ đồn trú chung trong doanh
lính xuống đồn đánh thức tôi dậy, bảo gom lính đi trại của quận, tưởng mọi chuyện đã qua, nhưng
hành quân. Tôi chuẩn bị lính tráng phối hợp với khi tôi bước chân vào giữa sân quận đường, một
đại đội để di hành. Anh Hội trải bản đồ có phóng bà vợ lính người Miên chạy ra nắm ghì áo tôi,
đồ hành quân trao cho tôi một bản, tôi nhìn trực giọng lơ lớ tiếng Việt, "Sau mươi phải tra chồng
tiến quân hỏi sao mình dùng xuồng di chuyển dọc cho tôi" đại ý thiếu uý đem chồng tôi đi hành quân
_____________________________________________________________________________________________
Đặc San Bất Khuất 2015 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX 124