Page 221 - DAC SAN BK 2015
P. 221

cô gái trẻ ở quán khi mang cơm ra cho chúng tôi,     nguyên  trùng  điệp  chất  chứa  nhọc  nhằn  day  dứt
           cô thường làm bộ rủ rê:                              đến tận bây giờ.
               - Có anh nào muốn về nhà em ăn không ?                Tuổi trẻ dấn thân bảo vệ tự do, mong muốn
               Bọn  tôi  cũng  thích  lang  thang  trên  phố  sau   giữ vững quê hương đẹp tươi, phồn thịnh. Tuổi trẻ
           buổi cơm chiều, để được đón nhận những ánh mắt       nằm  gai,  nếm  mật  để  bảo  vệ  từng  tấc  đất,  từng
           làm quen của những nàng tiên nhỏ áo trắng đang       ngọn đồi. Tuổi trẻ đổ máu, phơi xương để hát lên
           trên  đường  tan  học  về  nhà.  Có  không  ít  cô  bạo   thiên anh hùng ca giữ nước.
           miệng:                                                    Những trận đánh hào hùng đã cướp đi những
               - Này anh quan Sữa kia ơi ! Đã có người yêu      người  bạn  tôi.  Tôi  cúi  chào  đưa  tiễn  bạn.  Mong
           chưa?  Trái  tim  anh  có  còn  ngăn  nào  trống  dành   bạn  tin  rằng  tôi  luôn  thắp  nén  nhang  lòng  cầu
           cho em không ?                                       mong các bạn bình yên. Bạn tôi, những Hồ Mai,
               Trời ạ ! Lần đầu bước chân ra đời thật, bọn tôi   Hoàng  Bá  Thông,  Bùi  Quốc  Tuấn,  Nguyễn  Văn
           chỉ là những chàng nhóc nhút nhát, e dè, bị các cô   Điện. Ở bên kia thế giới hiển linh, xin các bạn phù
           tiên nhỏ chòng ghẹo như thế, mà chỉ biết đỏ mặt      hộ  cho  đất  nước  thoát  khỏi  tai  ương  từ  loài  quỷ
           tía tai. Đi ngang rạp Diệp Kính, tôi thầm nghĩ sẽ    đỏ...
           có  một  ngày,  tôi  đưa  được  một  em  nào  đó  vào      Để làm giảm đi những nhọc nhằn, có dịp, tôi
           trong ấy xem phim.                                   thường mượn hơi men để ve vuốt tinh thần. Trong
                                                                một cuộc nhậu buồn đưa tiễn một người bạn vừa
                                                                nằm xuống, cậu trung sĩ trợ y của đơn vị trao tôi
                                                                cái hộp quẹt Zippo nói:
                                                                     -Tặng  ông  Thầy  làm  kỷ  niệm  những  ngày
                                                                chúng ta phục vụ bên nhau.
                                                                     Tôi  đưa  cái  Zippo  lên  ngắm.  Trên  vỏ  hộp
                                                                khắc rõ câu thơ:

                                                                     Áo trắng ngày xưa còn đi học,
                                                                     Ta nhớ thương em suốt cuộc đời.

                                                                     Tôi nhìn cậu y tá, rồi ứa nước mắt thay cho
               Chúng tôi sắp bước vào khúc quanh mới của        lời cảm ơn đáp trả.
           cuộc đời, ở đó, một dấn thân bi tráng, hào hùng           Tuổi trẻ đã từ bỏ nhiều thứ để dấn thân cầu
           được  đánh  đổi  bằng  máu,  nước  mắt  và  ngay  cả   mong  làm  nên  chuyện  lớn.  Trong  những  thứ  tôi
           chính mạng sống của mình. Những người lính của       phải bỏ lại sau lưng, có mối tình học trò đẹp như
           tôi, những mảnh đời tôi nắm vận mạng trong tay,      thơ của tôi và nàng. Chúng tôi trân trọng biết bao
           họ là những chiến sĩ dạn dày mà chắc chắn đa số      những trắng trong, thuần khiết mà chúng tôi từng
           trong họ không trẻ hơn chúng tôi, khói lửa chiến     gìn giữ cho nhau . Đêm nay, ngồi giữa nơi đèo heo
           tranh  tạo  cho  họ  nét  bậm  trợn,  dữ  dằn.  Lần  đầu   hút gió này, làm sao tôi quên được lời em nói:
           tiên về với họ, tôi lừng khừng không biết mình có         - Hãy cho em nằm lại trong tim anh, dù chỉ
           đủ tài để lèo lái họ theo quân phong, quân kỹ mình   một  góc  nhỏ  nhoi  ,  tầm  thường.  Em  luôn  cầu
           đã nằm lòng. Thế nhưng, tình thầy trò đã gắn bó      mong cho anh và các bạn được an lành.
           từng bước hình thành, dắt dìu sống chết bên nhau.         Tôi bật khóc vì nhớ em nhiều hơn lòng tử tế
           Họ chấp nhận nằm  xuống để đồng đội  vươn lên        của cậu y tá.
           mà sống.                                             ...
               Để dành cho được chiến thắng, những người             40 năm trôi qua, nhưng thời gian vẫn chưa đủ
           bạn của tôi đã vĩnh viễn nằm xuống, gửi thân xác     dài để tôi có thể quên những ngày đầu chập chững
           hòa  tan  vào  lòng  quê  hương,  vào  mảnh  đất  cao   vào đời.  Tôi không thể quên những người bạn đã
                                                                nằm  lại  trên  cao  nguyên.  Tôi  không  thể  quên

                    _____________________________________________________________________________________________

                         Đặc San Bất Khuất 2015 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX                                 221
   216   217   218   219   220   221   222   223   224   225   226