Page 224 - DAC SAN BK 2015
P. 224

Thơ Tạ  Cự                                             Em đôi mắt ngời lên

           Trăng Khuyết                                        giữa bình minh má em ửng đỏ

                                                                Anh thở khói lam chiều
                                                                đêm trăng kể chuyện với phong sương
           Ngay cả lúc mặt trời lặn xuống                            Có những dòng sông chia nhau mà chảy
           Vẫn còn thấy bóng diều hâu                                Tung tăng một đỗi rồi ngừng
           Những con cá ngộp sông cũng không dám trồi đầu            Cùng là con cưng biển cả
           Dù đêm khuất dấu                                          Có nhánh tuyệt dòng có đứa vào lòng
               Nỗi ám ảnh ban ngày theo nhau xua đuổi                Bất tận đại dương
               Người hối hả xuống thuyền                        Em tiễn giọt mưa lên đường
               Bước chân cuồng lên sợ hãi                       Mẹ yên lòng gởi gắm
               Giọt mồ hôi vật vã xa bờ                         Giọt sẽ trường giang tràn vào biển rộng
               Lạnh một dòng sông khuyết nguyệt
           Bây giờ sang thu                                     Dù chỉ phập phồng dậy sóng biển Đông
                                                                Dưới lòng đại dương xanh
           Xương rục đáy sông Hồng                              Những giọt lệ đen sắp chảy thành dòng
           Máu lan bờ sông Đuống                                Như vết thương dài tuôn lên khóc mãi
           Ai đưa nhau qua sông                                      Em làm rớt nụ cười
           Dậy bão một ngày tháng Tám                                Để anh vương nỗi buồn buổi tối
           Em ơi mùa Thu                                             Gió se Đông vào da mà nổi gợn
           Máu chảy ngầm theo sử                                     Anh sợ vết sẹo ngày xưa
               Bây giờ tháng Mười                               Thuở mới lớn
               Ngày nước Nga bức tử                             Chiến tranh gợi chuyện buồn
               Những mầm non chưa kịp mọc                       Bên tách cà phê buổi sớm
               Vội biến thành cùm                               Hít một làn gió tự do
               Ơi hỡi nhớ ông                                   Tưởng chừng như ngày còn bé
               Muốn bằm muốn chửi
           Chúng ta thoát ra địa ngục                           Chiều tan học thả diều trốn mẹ
                                                                     Phải chi ngày xưa
           Từ ngày chạm mặt mùa Xuân                                 Gió heo may thương  phượng hồng áo trắng
           Những số phận khác thường                                 Nắng hạ trào giọt nắng bám màu da
           Sinh ra đâu định trước                               Đôi mắt ơi màu xanh hy vọng nơi nào
               Bao nhiêu tấm lòng đẫm lệ                        Mà nỗi nhớ nằm tựa bên lòng
               Lăn theo vết hút cuộc đời                        Bốn mươi năm còn buồn diệu vợi
               Những con người bất lực                          Thời gian qua mau
               Nước mắt không còn gửi gắm đi đâu                Cùng làm thế gian đẵm chìm nước mắt
           Ngay cả lúc mặt trời đứng bóng                            Một ngàn chín trăm bảy mươi lăm
           Vẫn còn nỗi sợ ban ngày                                   Một nước tự do tạ thế
           Mùa xuân qua đây                                          Sài Gòn ơi linh hồn nhói tới thiên thu
           Nên thuộc lòng vinh nhục                                  Từ khi Miền Nam thất thủ
               Bên kia biển Đông                                     Đôi mắt ơi màu xanh nước biển nơi nào
               Bóng đêm lặn ngụp giữa dòng                      Đôi mắt xanh dựa bờ biển Đông
               Trùng điệp tấm lòng ở lại                        Băng ngang biển rộng
               Em ơi bên kia biển Đông                          Rồi bóng tối sẽ đi qua
               Vói theo con thuyền                              Em ơi
               Trăng khuyết bóng.                               Anh nhớ một dòng trong mắt biếc.

           Dòng sông mắt biếc


                    _____________________________________________________________________________________________

                         Đặc San Bất Khuất 2015 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX                                 224
   219   220   221   222   223   224   225   226   227   228   229