Page 280 - DAC SAN BK 2015
P. 280

–  Các  anh  làm  việc  ca đêm  ngoài  này  được   Tum  không?  Tôi  là  gái  Trường  Sơn,  từng  mở
           đặt dưới sự giám sát của xã đội địa phương. Phạm     đường và phục vụ trong các đội tản thương. Gớm
           vi hoạt động của bọn anh chỉ chung quanh lò vôi      cái đất chôn người ấy, cuộc chiến tàn rồi mà mỗi
           trong  phạm  vi  15m.  Các  anh  không  chấp  hành   lần nghĩ đến là còn lạnh lưng… Mạng người của
           nghiêm  sẽ  mất  mạng  ngay.  Tôi  cho  các  anh  rõ   cả hai bên cứ y như là hạt thóc nằm trên mặt sàn.
           nhân dân vùng này ý thức Cách mạng sâu sắc, họ       “Nắc” một cái là văng ra. Tôi cũng như các anh
           sẵn sàng bắn các anh lập công dâng Đảng nếu các      giữ  được  cái  mạng  là  lớn  số  lắm.  Các  anh  phát
           anh có hành vi và cử chỉ không tôn trọng nội quy.    biểu đi chứ, góp vào cho vui, im lặng thế kia thì
               Đêm  24  Tết,  mưa  ỏm  cả  núi  rừng,  đẫm  ướt   đêm sẽ dài vô bờ đấy.
           choàng lấy 6 thằng tôi trong lặng lẽ. Lửa từ miệng        Phan lên tiếng trước:
           lò vẫn hừng hực, nhảy múa. Hơn một năm rồi đêm            –  Bọn  tôi  ở  đây  6  đứa,  đã  có  4  đứa  hít  thở
           nay là đêm đầu tiên bọn tôi được tự do ngoài vòng    không khí Trường Sơn. Cô hoạt  động ở đó năm
           rào, được tự do soi thân phận, bao hậm hực, bao      nào? Cũng may lúc ấy mình không đối diện cùng
           gói kín trông mòn.                                   nhau.
               – Nói đi Phan, tại sao mình thua… mình có             – Đối diện nhau thì có kẻ sống người chết rồi
           đủ cả mà. Tuổi trẻ, tình  yêu, lòng  chung thủy…     ông nhỉ? Chiến trường mà…
           Mày hãy nói đi, nói một câu hợp lý đi… Có mẹ gì           Nở nói một câu tôi cho là thành thật, câu trả
           mà không hiểu, trước một kẻ thù như thế này mình     lời của Phan tôi cũng nhận ra sự thành thật không
           thua là phải bởi vì mình thiếu sự nhẫn tâm, thiếu    kém.
           sự căm thù và cái thiếu lớn nhất là thiếu sự vô học.      Kẻ chết có lẽ là tôi. Thật ra nếu lúc đó địch
               Xã đội trưởng đến để canh bọn tôi là một phụ     thủ của tôi là người con gái như cô thì ngón tay
           nữ trạc tuổi 25, 27. Nếu liệng đi cái khập khễnh     bóp cò của tôi có lẽ sẽ chậm đi một phút phân vân.
           của đôi chân có thể bị thương tật vì chiến tranh thì   Người  miền  Nam  chúng  tôi  là  thế,  sự  hiện  diện
           giữa chốn rừng núi hoang vu này và giữa cái bọn      của bọn tôi nơi này là cũng bởi vì thế. Nhiệm vụ
           đực  rựa  chúng  tôi,  trên  dưới  30,  cả  năm  không   của bọn tôi lúc này là đốt lò, nhiệm vụ của cô là
           được nhìn đàn bà… người phụ nữ này dưới cảnh         canh  bọn  tôi…  Cô  đừng  lo,  bọn  tôi  không  trốn
           khát khao nghèo nàn… thì cũng đẹp lắm.               đâu. Nhiệm vụ rõ ràng là khác nhau… chỉ có một
               Vai  mang  một  cây  carbine  bá  xếp,  tay  cầm   điều  giống  nhau  là  cả  cô  và  bọn  tôi  cùng  phải
           một  chiếc  đèn  pin  màu  olive  của  quân  đội  Mỹ,   thức.  Cô  nói  đúng  đêm  sẽ  dài  vô  bờ  nếu  chúng
           người con gái đến đơn độc đó tự giới thiệu mình:     mình không có gì để nói… nhưng mà cô nghĩ lại
               – Nói cho các anh nắm được tôi tên là Nở xã      đi, tất cả những gì bọn tôi nói – dù nói chơi – đều
           đội  trưởng  của  xã  Việt  Hồng  này.  Đêm  nào  các   bị quy chụp, bị xuyên tạc là gây chia rẽ, gây phản
           anh còn thức đốt lò vôi là các anh còn đặt dưới sự   động,  thì  nói  để  làm  gì.  Khen  cô  đẹp  có  được
           quản  lý  của  tôi.  Tôi  thì  không  như  mấy  thằng   không?  Hay  lại  vào  ngồi  kỷ  luật?Nở  cười  thành
           trong trại, chúng chỉ biết coi tù, rắc rối bỏ mẹ xử   tiếng:
           lý chẳng có chút chi là tình người.                       – Ơ kìa cái ông này! Ông đừng cầm nhầm cả
               Nở  bước  vào  sát  miệng  lò,  ngồi  xuống  một   lũ,  người  có  người  nọ  người  kia,  đã  từng  đánh
           thân củi to, móc trong lưng quần ra một bọc thuốc    nhau thì rõ mặt nhau – công bằng các ông không
           lào, cầm lấy cái điếu cày của Điệp rít một hơi điệu   hèn  mà  bọn  tôi  cũng  không  nhát.  Với  tôi  ông
           nghệ:                                                muốn  nói  gì  cũng  được  tất,  chuyện  xưa  chuyện
               – Thuốc Tiên  Làng  chánh hiệu, các  anh thử     nay, hát nhạc vàng, hát vọng cổ. Tôi thích vọng cổ
           “ăn” một điếu. Gấp mấy lần thuốc An Thái mà trại     miền  Nam  –  chỉ  khuyên  các  ông  một  điều,  ngồi
           cấp cho các anh.                                     trước mặt tôi các ông không nên chửi Đảng, thế
               Đợi  chúng  tôi  rít  xong  mỗi  thằng  một  điếu,   thôi.
           Nở nói tiếp:                                              Khoảng  10  giờ  đêm,  câu  chuyện  tầm  phào
               – Trong số các anh đây có anh nào là nhảy dù     giữa  bọn  tôi  và  Nở  bị  cắt  ngang.  Một  tốp  6,7
           là biệt động từng đánh nhau tại vùng Pleiku, Kon     người  từ  trong  xã  kéo  đến.  Họ  mang  những  cái

                    _____________________________________________________________________________________________

                         Đặc San Bất Khuất 2015 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX                                 280
   275   276   277   278   279   280   281   282   283   284   285