Page 275 - DAC SAN BK 2015
P. 275
buồn không em ???” sao ông lại hỏi một câu thừa anh đã phải dìu dắt lẫn nhau đi, kẻ bị thương lủng
thãi như vậy ? buồn quá chứ còn gì nữa, buồn chứ bụng dìu người bị cưa chân với những viết thương
sao không buồn, người xưa có câu “cổ lai chinh còn đang chảy máu, lếch thếch đi bên cạnh những
chiến khứ nhân hồi”, hay ông Phạm Duy phổ ống nước biển, những ống giây còn dính mắc
nhạc… “anh trở về trên đôi nạn gỗ, anh trở về quanh người.
hòm gỗ cài hoa, anh trở về bằng chiếc băng ca Giờ đây những người bạn của anh, có người
trên trực thăng sơn mầu tang trắng …anh ơi !..” đã vượt biên đến được mảnh đất này bằng diện tỵ
Anh yêu dấu! nạn, có người bị đi học tập thì đến bằng dìên H.O.
Rồi những lá thư tình mầu tím lần lượt gởi đi, Còn anh được gì? một phần thân thể đã làm quà
và trong cái hộp đựng bánh biscuit đã ăn hết bánh, cho quê hương, đem máu xương để giữ mầu cờ
thay vào đó là những lá thư viết từ KBC….có vàng ba sọc đỏ, các anh sống thật cô đơn trên quê
những cái thư đã nhầu nát, có cái thì chữ viết bị hương, không binh chủng, không đơn vị, không
lem vì những giọt mưa hay những giọt mồ hôi của bạn bè, không người yêu và ngay cả cái quyền làm
anh, có cái còn dính cả đất bùn nơi anh hành quân, người cũng không có, phải chăng định mệnh đã
có cái bị cháy xén vì sự sơ ý của những tàn thuốc, quá khắt khe với chúng mình phải không anh.
nhưng vì là thư của lính như nhạc sĩ Trần Thiện
Thanh có nói “…thư của lính, thư không được dài Ngày tháng trôi qua
như mơ ước đâu em, nhưng thư của lính chấm dứt Hai mảnh đời còn lại
ở đây sau khi đề thêm hai chữ “Hôn em” ….” Cô phụ bên đường đời và……
Tất cả những thứ đó giờ đây là những gì yêu Người lính buồn trên chiếc xe lăn …..
quí nhất của anh mà em còn giữ được, trong đó
còn có cả chiếc khăn tay mà em đã thêu cho anh Viết cho thương phế binh Mũ Xanh
trong lần ủy lạo mùa xuân năm nào, cái khăn tay Phi-Yến
mà lúc nào cũng nằm trong túi áo trận của anh, đã
theo anh đi qua khắp bốn vùng chiến thuật, đã
thấm biết bao nhiêu là giọt mồ hôi của anh, đã ở
bên anh trong những lần sinh tử chỉ cách nhau
đường tơ kẻ tóc. Cái khăn tay mà bạn anh đã cầm
về cho em trong ngày tải thương anh về Tổng Y
Viện Cộng Hoà, và có luôn cả một tờ đơn xin cưới
chỉ còn một nửa trong túi áo trận của anh
….Đơn xin cưới một tờ đơn xin cưới,
Anh thảo rồi anh lại xé em ơi …..
Bởi không muốn người yêu nhỏ bé,
Một sớm nào thành góa phụ thơ ngây….
(thơ Hà Huyền Chi)
Anh yêu dấu!
Dù muốn hay không, thì cô sinh viên ngày
nào của anh, giờ ngồi đây nhìn về bên kia bờ đại
dương, cách nhau nửa vòng trái đất vẫn nhớ đến
anh, để em đã rưng rưng nước mắt khi nghe những
người đi vượt biên đi sau kể lại khi bọn giặc cộng
vào họ đã đuổi các anh ra để dành chỗ cho thương
binh của họ, từ trong cổng chính của TYVCH các
_____________________________________________________________________________________________
Đặc San Bất Khuất 2015 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX 275