Page 319 - DAC SAN BK 2015
P. 319
Đơn vị cười nghiêng ngửa, phải ráng lắm tao Thổn Thức
mới làm được mặt nghiêm, biểu ổng dẫn hai bà đi
chỗ khác mà giải quyết nhưng con bồ vội cướp
lời: Hơn bốn mươi năm trước...
- Khỏi, dạ th/úy, để tui đi liền, nè nè tui nói Lời anh viết cho em
cho mà biết, từ rày về sau ông còn tới nhà là tui là những cánh thư tình diễm lệ,
hốt gạo muối vãi vô cái mặt điếm thúi của ông đó anh chải chuốt, nắn nót trong đêm vắng ôn thi.
nghe chưa ... Mộng mơ dâng trào, vẽ vời hoa bướm.
Nhưng đất nước đang nhuộm mùa chinh chiến.
* Khoảng cuối tháng ba, đầu tháng tư 75, có Anh bước theo tiếng gọi non sông.
lệnh ân xá cho đám đào binh được ra trình diện, Anh viết cho em trên nắng cháy thao trường,
đơn vị tao được bổ sung gần mười thằng, trong đó trên ngọn đồi Tăng Nhơn ngập tràn kỷ niệm.
có một cha mập ú mà tánh tình hiền khô. Vài ngày Anh dệt cho em nỗi mong chờ hạnh phúc,
sau, trong lúc di chuyển, đơn vị gặp tao ngộ chiến, ôm trọn yêu thương những giờ phép bên nhau.
bên nào cũng cố chạy về phía mấy ụ đất (cao Chiến cuộc đặt lên vai anh giữ gìn miền đất Vĩnh.
ngang tầm mắt, dài cỡ 50 thước) do công binh ủi Dòng thư anh bây giờ nhuộm chất phù sa.
Anh trao cho em hương đồng gió nội,
rừng lấy đất cho đồng bào khẩn hoang lập ấp. ruộng lúa chín vàng, tôm cá đầy sông.
Trong lúc anh em ai cũng đứng bắn thì chả nằm Anh kể về nỗi tóc tang bom đạn,
sấp, úp mặt xuống đất, chĩa súng lên trời bắn pằng chúng pháo Ba Càng, chúng đành Trà Ôn.
pằng (nghĩa là bắn sau lưng anh em), giận quá tao Chúng chiếm Thầy Phó, rồi điên cuồng tử thủ,
chạy tới đạp vô mông chả mấy cái, chả la lên: làm anh hụt bước ( * ) giữa đồng không.
- Ui da, tui bị thương rồi. Ngày buông súng đạp hồn anh gẫy gục.
Vài ngày sau chả trốn mất. Ôi, Địa Phương Lời anh trao là nỗi tủi, nhục, buồn.
Quân!!. Đứng giữa quê hương, nghe cô đơn lạc lõng.
Thôi, hết chuyện rồi đó, đứa nào có chuyện Kiếp đọa đày, oằn nặng gánh nay mai.
hay kể tiếp đi; nghĩ lại đời lính của tụi mình cũng Chúng lùa anh vào trại tù khổ ải.
hơi ngắn nên ít có chuyện mà kể phải không? Anh lặng câm, nuốt chững nỗi hận sầu.
Lời anh nói là ánh mắt anh trao
Tạ Văn Quang 324 em cố hiểu trong tận cùng đau đớn
Chúng trả anh về xã hội bên ngoài,
chỉ là chuyển anh đến trại tù không che chắn.
Lời thì thầm anh muốn nói với em
là những kế hoạch vượt biên đơn độc...
Bây giờ, gần bốn mươi năm sau...
Lời anh viết cho em
là những gửi gấm ước nguyện khôn cùng
mong quê hương sáng ngời màu Dân Chủ.
Lụi tàn đi lũ mọi đỏ gian manh.
Những người bạn trẻ Việt Nam,
xin hãy dấn thân, cùng nhau tiếp bước
cho Việt Nam Tự Do, Dân Chủ, Phú Cường.
Cờ Vàng Việt Nam rực rỡ tung bay...
Long Trà 334
( * ) : bị thương những ngày cuối tháng 12 năm 74
_____________________________________________________________________________________________
Đặc San Bất Khuất 2015 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX 319