Page 321 - DAC SAN BK 2015
P. 321
đoàn hành quân, nhưng không có một người lính Ðịnh mệnh đã đưa những người trai xa lạ đến
trong tay. Và cuộc đời binh nghiệp bắt đầu với sống bên nhau và cùng chết bên nhau trong một
đơn vị rất tầm thường ở miền núi rừng xa thẳm gọi
là Tân Cảnh, Kontum. Họ không phải là thiên thần
Mũ Ðỏ hay cọp biển Mũ Xanh. Tuyệt đối không
có một chút gì là lãng mạn oai hùng.
Từ tháng 10 năm 1973, mặt trận Kontum đã
được giải tỏa. Khói lửa trận mùa Hè đỏ lửa 72 đã
tạm thời lắng dịu. Các đơn vị tổng trừ bị đã rút về.
Chỉ còn lại địa phương quân cấp chi khu ngày đêm
chống lại quân du kích và cộng sản địa phương.
Sau một thời gian đeo lon chuẩn úy mà sống như
binh nhì, anh sỹ quan Thủ Ðức nhận được lính để
đóng vai trung đội trưởng. Trung đội của anh sau
cùng có được 8 lính, trong đó có 2 lính thượng và
6 lính lao công đào binh vừa được thả từ quân lao
Gò Vấp ra. Một ông trung sĩ già làm trung đội
phó.
Ðó là hoàn cảnh của anh sĩ quan Sài gòn 20
tuổi chưa hề ra trận, sẽ cầm trung đội 10 người để
chiến đấu ở tuyến đầu Kontum, chặn đường Nam
tiến của binh đoàn cộng sản.
Chuẩn úy Quý tả cảnh phải chiến đấu với núi
rừng, đèo cao dốc thẳm và đói khát giá lạnh. Từ
đỉnh đồi 945 thước cao, anh lính học trò chỉ huy
lính đào binh ngó về thành phố Kontum mà nhớ
Sài gòn. Nơi chân trời xa thẳm có cha mẹ, bạn bè
và các cô gái hậu phương anh chưa hề tỏ tình.
những diễn tiến đau thương cười ra nước mắt. Tuy Xin đọc một đoạn trong lá thư của chuẩn úy Trần
là sĩ quan nhưng vẫn còn l ãnh lương trung sĩ theo văn Quý “ … trên đỉnh đồi 949 m nhìn về thành
quy chế sinh viên. Ðược chia gạo nhưng không có phố Kontum con thấy nhớ nhà làm sao ấy. Ở đây
thực phẩm. Chuẩn úy Quý hết sức nhẫn nại, lóc mỗi ngày chỉ viết một trang vừa làm nhật ký vừa
chóc vác súng theo đơn vị như một tân binh thặng làm thư, và cũng là lúc đang suy tư về gia đình.
số. Từ quan đến lính, chẳng ai quan tâm. Chưa hề Bây giờ chỉ có cách chờ ngày về dưỡng quân mới
có kinh nghiệm nên cũng không chuẩn bị quân bỏ thư được. Chắc sau gần một tháng trời bặt tin
trang đi tác chiến trong rừng. Những lời anh viết ở nhà cũng trông thư con lắm. Nhưng vì chiến
trong thư rất chừng mực và bình thản. Anh kể cuộc con cũng chẳng biết làm sao hơn, nếu thư
chuyện xảy ra hàng ngày không hề có một lời than liên lạc thường xuyên không được, thì sau ngày
van. Anh không viết một chữ tuyên truyền ồn ào hành quân con sẽ gởi về nhà một lá thư dài thế
giữa ta và địch. Hết sức từ tốn và đơn giản, anh sĩ này để bù lại những ngày gởi thư lẻ tẻ”…
quan trẻ viết về những ngày tháng đầu đời quân Cho đến cuối năm 1973, trung đội 10 người
ngũ để gởi cho chính mình, gởi cho cha mẹ và anh của chuẩn úy Quý chạm súng lần đầu tiên lại là
chị. Tác giả không bao giờ nghĩ rằng câu chuyện một trận đánh ngắn ngủi và đau thương hết sức.
kể ra sẽ được chúng ta đọc lại hơn 30 năm sau. Ðại đội cho lệnh chia trung đội làm hai, một nửa
Tập bút ký dưới hình thức thư nhà tràn đầy yêu tung quân ra tiền thám và một nửa giữ vị trí. Giữa
thương mà ngày nay chúng ta có thể gọi là rừng già núi đồi cây cối chằng chịt, ông trung sĩ
Valentine của tình người. phó nằm cố thủ với 3 anh lính ba gai. Cậu chuẩn
_____________________________________________________________________________________________
Đặc San Bất Khuất 2015 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX 321