Page 342 - DAC SAN BK 2015
P. 342
Vinh nhắm mắt, không muốn đọc, không sản cấm đoán. Bọn họ cho rằng tất cả những gì ở
muốn nhìn thành phố thân yêu đang nhuộm đỏ. miền Nam tự do, từ con người đến văn hoá đều
Vinh muốn lừa dối trí óc mình, để tìm về một thời xấu xa, đều cần phải "giải phóng" triệt để. Thơ
yên ấm trong tình người. Nhưng tiếng người la réo văn, âm nhạc miền Nam là "đồi trụy", bị thu gom
thô tục, tiếng bánh xe nghiến bườn trên mặt lộ, tiêu huỷ, bị cấm đoán. Quán đã chọn cái yên lặng.
tiếng động cơ gào rú, tiếng còi xe inh ỏi,... vây giữ Cái yên lặng dễ chịu hàng triệu triệu lần hơn phải
Vinh trong cái hiện thực đầy chán chường. Chừng nghe cái thứ chói tai nhức óc của loại nhạc gọi là
như những cơn bực dọc, bất mãn với chế độ cầm "cách mạng". Ly cà phê với hương vị độc đáo của
quyền trong lòng người dân đang trút đỗ vào đấy Café Du Monde, lọt vào trong cái quán nhạc "cách
cho vơi, cho nhẹ bớt đi. mạng" cũng biến ngay thành cái chất uống đắng
- Ê,... ngủ gục té chết nghen mậy! nghét, khét ngẹt. Với cái loại nhạc vô duyên ấy,
Tiếng Vũ gọi như hét lên để đánh thức Vinh. chắc gì đã có những giòng thơ tình "Em Hiền như
Vinh cười trấn an: Ma Soeur" đầy lãng mạn:
- Ngủ ghê gì... tao mà ngủ đã văng xuống
đường, chờ đến mày gọi thì muộn rồi! Đưa em về dưới mưa, nói năng chi cũng thừa
- Chứ... tao thấy mày nhắm mắt?! Như mưa đời phất phơ, chắc ta gần nhau
- Không muốn thấy... nên tao nhắm mắt! chưa?
Vũ lắc đầu, chưa hiểu được ý bạn, nhưng Tay ta từng ngón tay, vuốt tóc em lưng dài
không hỏi thêm, chỉ ân cần dặn dò: Đôi ta vào quán trưa, nhắc nhau tình phôi
- Ừ!... không chết trong tù, đừng có dìa đây pha.
mà ngủ gục rồi té chết,... lảng nhách!
- Đúng vậy... Sắp tới chưa? Không riêng gì nhà thơ Nguyễn Tất Nhiên,
- Mở mắt ra đi mày!... cà phê đây! những chàng trai trẻ như Vũ và Vinh cũng sẽ
Vũ thân mật bảo bạn và bớt tốc độ quanh xe không hứng thú gì để nghĩ đến chuyện đưa em vào
vào sân quán. cái quán trưa nào đó đang léo nhéo cái thứ âm
Đầu sông ngoài kia có chợ nhóm nên xô bồ, nhạc gọi là "cách mạng", để tình tứ "nhắc nhau
ồn ào. Chỉ chạy qua vài trăm mét, khung cảnh nơi tình phôi pha"
quán cà phê khác biệt, thật yên bình. Sân quán Vinh lấy điếu thuốc rồi đẩy bao thuốc hút
rộng lớn. Chỗ đậu xe thoải mái, tuỳ ý khách. Bàn sang mời bạn. Hớp miếng cà phê, Vinh lắng nghe
ghế thấp, bằng gỗ và nhựa đơn sơ, tạp nhạp; bày vị đắng của cà phê và khói thuốc thật nồng ấm bên
rải rác dưới bóng mát của các tàng cây trong sân. tình bạn. Ngó trông ra con đường dẫn vào quán,
Vũ chọn cái bàn gần bờ sông, và dựng xe kế bên. vẫn chưa thấy bóng dáng Phát. Thường khi đi
Vinh khoác thêm cái áo cầm theo lên người, uống cà phê như thế này, có Phát đến. Vinh hỏi
che bớt thân hình với cái thung “ba lỗ”, nhưng thăm:
không gài nút cho thoáng mát, rồi ngồi xuống với - Phát đâu?... sao chưa thấy đến?
bạn. Cũng như Vũ, Phát cùng là bè bạn từ trung
Con tạo xoay dần, chồng chất thêm tuổi đời, học, nhưng Phát và Vinh còn chung đại đội trong
không dung thứ một ai. Ông chủ quán trông già quân trường. Trong xả hội công an rình rập, bị bắt
yếu hẳn ra. Cô con gái xinh trẻ của mấy năm trước bớ tù tội vô cớ, không mấy người muốn tiếp xúc
đây, trước khi miền Nam bị cộng sản cai trị, nay thân mật với những người tù chính trị như Vinh.
có vẻ mỏi mệt của một thiếu phụ nặng gánh gia Chỉ còn ba thằng thường ngồi với nhau trong quán
đình trong xã hội chủ nghĩa ác nghiệt. Khung cảnh cà phê.
của quán không thay đổi chi mấy. Cái khác biệt rõ Hít hơi thuốc dài, Vũ trầm tư một lúc:
rệt nhất bây giờ là sự trống vắng, thiếu mất lời ca - ... chắc nó đi rồi!
tiếng nhạc. Những tình khúc của Từ Công Phụng, Vinh ngẩn ngơ dò hỏi thêm:
Ngô Thuỵ Miên, Vũ Thành An,... đều thuộc vào - Nó đi hồi nào? đến chưa?
nhạc miền Nam; loại nhạc bị nhà cầm quyền cộng
_____________________________________________________________________________________________
Đặc San Bất Khuất 2015 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX 342