Page 338 - DAC SAN BK 2015
P. 338
cơ hữu và xin chúng tôi tăng cường thêm cho anh Gòn. Tôi đưa anh về nhà (chị Ân thuê để cùng các
nhiều súng cối 60 ly (ít được các đơn vị xử dụng) con tạm trú ở đây, sau khi theo đoàn quân di tản từ
với đầy đủ đạn dược, cùng một số xạ thủ có kinh miền Trung). Anh bắt tay tôi thật chặt, nhìn tôi rồi
nghiệm về loại vũ khí này. Tôi được Đại Tá Phùng bỗng nở một nụ cười, như chưa hề có chuyện gì
Văn Quang, Trung Đoàn Trưởng 44, chỉ định đảm xảy ra:
trách công việc này. Anh và tôi cùng hướng dẫn - Mi về xem vợ con ra sao. Cẩn thận hỉ.
cấp tốc các tiểu đội trưởng cũng như xạ thủ, điều Tôi nhìn anh, chưa biết nói lời gì để an ủi anh,
chỉnh súng cối từng mét một. Khi các tiểu đội bò thì lại nghe tiếng anh đùa:
vào tiếp cận các hầm hố của địch, đích thân anh - Que sera sera! Chừ tau chỉ tội nghiệp cho vợ
điều động trên 20 khẩu súng cối 60 ly tác xạ theo con, còn tau thì phó thác số phận cho ông trời!
sự điều chỉnh của các tiểu đội trưởng. Kết quả thật Tính anh là vậy đó, lúc nào cũng bất cần,
không ngờ. Địch quân bị tiêu diệt bởi các khẩu cũng cười đùa, mặc dù trong lòng đang rối như tơ
súng cối 60 ly này, số còn lại bị thương và bị bắt vò.
sống, bên ta không có binh sĩ nào tử thương. Chia tay anh, tôi bước đi mà nước mắt lưng
Sau trận chiến, trước khi trở về đơn vị gốc, tròng. Bước chân nhẹ tênh như không còn cảm
anh gọi tôi ra ăn bữa cơm chia tay, cùng với vài sĩ giác, và trong lòng bây giờ dường như chỉ là một
quan của anh ngoài tiệm Thiên Nam Phúc. Và có khoảng trống mênh mông!
lẽ do chiến công này, chỉ một thời gian ngắn sau Anh bị tù hơn 14 năm. Sang Mỹ cùng gia
đó anh được thuyên chuyển về Sư Đoàn 23 BB để đình năm 1992 theo diện HO, và chỉ vài năm sau
giữ chức vụ Trung Đoàn Trưởng Trung Đoàn 53 anh qua đời tại Florida, do bị đột quỵ (tai biến
thay Đại Tá Trần Văn Chà. Sau này, tôi cũng được mạch máu não). Có lẽ do hậu quả từ những cơn
nghe kể lại, anh Ân là người chưa từng giữ cấp say và nhiều đêm mất ngủ. Anh dùng rượu để có
“phó” bao giờ. thể tâm tình với hư vô, với những đồng đội đã
Anh tốt nghiệp Khóa 12 Thủ Đức, là người vĩnh viễn nằm lại ở đâu đó trên các chiến trường
thăng cấp Trung Tá sớm nhất và cũng là người xưa, và đã ân hận vì không trả được món nợ máu
duy nhất của khóa mang cấp bậc Đại Tá . Hầu hết xương này cho họ.
những sĩ quan giữ chức vụ Tiểu Đoàn trưởng dưới Anh ra đi, nhưng không hề chết. Tên tuổi Võ
quyền, đều là khóa đàn anh, có người xuất thân Ân vẫn còn vang vọng mãi trong tâm khảm của
trường Võ Bị đồng thời với anh. Nhưng tất cả đều mọi người đã từng quen biết và sống chết cùng
nể phục và kính mến anh. anh. Lịch sử dân tộc chắc chắn còn ghi đậm tên
Ngày 30-4-75, khi Dương Văn Minh tuyên bố anh. Một người lính đã sống hết lòng với đồng đội
đầu hàng, chúng tôi đang quây quần trong phòng anh em, và chiến đấu bằng tất cả danh dự cùng cả
học được dùng làm TTHQ. Đại Tá Ân gục đầu trái tim mình.
xuống bàn. Tất cả im lặng. Cái im lặng thật rợn
người. Có lẽ trong đầu mỗi người đang suy nghĩ Phạm Tín An Ninh
về một điều gì đó. Tôi bước lại ôm vai anh. Trung (40 năm sau ngày tan đàn xẻ nghé)
Tá Phùng lệnh cho gọi tất cả anh em tập họp trước
sân trường để nghe anh Ân ra lệnh lần cuối cùng.
Anh cám ơn, bắt tay và ôm từng người, chúc tất cả
trở về an toàn và gặp lại gia đình. Anh cũng ra
lệnh phá hủy tất cả các loại súng ống trước khi rời
vị trí.
Anh bảo tôi tâp trung tất cả tài xế lái các xe
GMC khả dụng chở anh em về cầu chữ Y. Không
đủ xe, tôi chạy đi mướn thêm hai chiếc xe đò. Tội
nghiệp hai anh tài xế đến giờ này vẫn còn chí tình
với lính, tình nguyện chở giúp bọn tôi về đến Sài
_____________________________________________________________________________________________
Đặc San Bất Khuất 2015 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX 338