Page 72 - DAC SAN BK 2015
P. 72

Không gian chừng như ngưng đọng. để lắng         "Đất Nước"; hàng chục triệu người còn lại thì đã
           nghe đâu đây có những tiếng thở dài.                 bị  cái  nhóm  gọi là nhà  nước ấy  cướp mất chính
               Thức ăn chiều mang đến.                          danh.
               Họ nhận dĩa thức ăn của mình và mời  nhau             Hàng chục triệu người còn lại ấy, họ không là
           ăn.  Hương  vị  hấp  dẫn  từ  khứu  giác  đến  vị  giác   gì cả, họ cũng chẳng biết họ là ai ?!
           nhưng chiều nay không có tiếng rộn ràng của dao           Có người mở cửa bước vào. Người khách hỏi
           nỉa trên dĩa thức ăn cùng tiếng nói cuời. Không ai   nhân viên tiếp tân đôi câu rồi bước ra ngoài. Ông
           bàn bạc hay nói chi thêm về những gì không vui       đứng tựa vách tường, móc vét hết số tiền trong túi
           đã  xãy  ra,  nhưng  chắc  hẳn  hãy  còn  lắm  bâng   áo lạnh vào nón đếm một lúc, rồi quay trở vào nhà
           khâng  ngậm  ngùi  cho  số  phận  của  người  bị  đưa   hàng.
           đẩy đến ngỏ cụt.                                          Hai  tay  giữ  cái  nón  đựng  mớ  tiền,  người
               Con người, ở thời đại nào và ở đâu cũng có       khách  mới  bước  theo  sau  nhân  viên  nhà  hàng,
           khổ!                                                 dáng  đi  xiêu  vẹo  khó  nhọc  vì  chân  trái  có  vẻ
               Nhưng cái khổ cũng có trăm thứ khác nhau.        không bình thường.
           Người  ta  khổ  vì  sức  khoẻ,  công  danh  sự  nghiệp      Gió thu  se lạnh thoang  thoảng trong hơi  ấm
           hay vì tình yêu và danh vọng. Còn ở đất nước Việt    của phòng ăn.
           Nam bị bọn cộng sản cướp chính quyền, người ta            Cái áo lạnh mùa đông cũ kỹ, rộng lớn quá khổ
           khổ đủ thứ. Chẳng những khổ vì miếng cơm manh        làm thân thể người đàn ông càng ốm lỏng thỏng
           áo, sức khoẻ mà còn bị khổ vì sự sĩ nhục, khổ vì     bên trong.
           không  được  sống  như  một  con  người,  như  mọi        Không biết vì mắt kém hay ngại ngùng muốn
           người. Người ta phải bán những gì họ có thể bán      tránh  ánh  mắt  của  thực  khách  trong  phòng,  hai
           để sống sót; từ nhân lực, đến nhân phẩm, danh dự,    cánh thực đơn trên tay người khách mới đến gần
           trinh tiết bằng giá rẻ mạt...                        như che trọn khuôn mặt của mình, chỉ còn chỏm
               Thế mà, người ta có được yên thân với sự hèn     tóc bù xù nhô bên trên bìa thực đơn. Ông ta cứ giữ
           mọn ấy đâu!                                          che mặt mình như thế, cho đến lúc phải hoàn lại
               Trong xã hội của cái đảng thổ phỉ xưng gọi là    thực đơn, sau khi đã chọn và gọi xong món ăn.
           cách  mạng  ấy  tràn  ngập  các  thứ  quan,  đủ  loại      Bên trong nhà hàng kín gió, yên ấm. Đưa tay
           quan, từ nhân viên bảo vệ đến ông quản lý, ai cũng   khép vành nón che giữ mớ tiền giấy và đồng kim
           có cái quyền hành hạ, sách nhiễu dân lành. Dân       loại,  người  khách  liếc  nhìn  nhanh  qua  những
           chúng chỉ còn biết chịu đựng, họ bị biến thể thành   người trong phòng, rồi cởi chiếc áo lạnh mùa đông
           một thứ đầy tớ mới của thời đại mà bọn cộng sản      dày cộm ra, để trên nệm ghế bên cạnh mình. Tựa
           tự hào gọi là xã hội chủ nghĩa.                      càm giữa hai lòng bàn tay đang che hai bên mặt
               Vẫn chưa xong!                                   mình, ông ta ngồi gục đầu, như dáng người mang
               Những  đầy  tớ  này  lại  còn  bị  mỉa  mai  trên   nặng ưu tư, ánh mắt lang thang cùng những hoa
           Diễn Đàn quốc tế, trên đài phát thanh, truyền hình,   văn in trên khăn trải bàn.
           trên báo chí, khắp mọi nơi: họ là "người chủ đất          Không  mấy  chốc,  dĩa  thức  ăn  đầy  ấp  mang
           nước".                                               đến bàn. Người khách cúi gầm mặt ăn trông thật
               Thật là một sự mỉa mai!                          ngon  miệng.  Thức  ăn  trong  nhà  hàng,  chắc  hẳn
               Một  sự  mỉa mai  thật  là  cay  độc  mà  dân  tộc   phải ngon hơn những gì xin hay tìm được ngoài hè
           Việt  Nam  chưa  từng  phải  chịu  đựng  trong  mấy   phố. Trong mùi gà và khoai chiên vàng thơm phức
           ngàn năm lịch sử!                                    mới mang đến có lẫn mùi riêng từ người khách vô
               Khi người ta có quá nhiều quyền lực, tiền của,   gia cư. Cái mùi có thể làm người kề cận ăn không
           muốn làm gì cũng được, thì họ là luật pháp; ngược    còn  ngon  miệng,  nhưng  lại  rất  quen  thuộc  với
           lại dân trở thành người bị tước đoạt quyền căn bản   người lính trận. Mùi của những bộ quân phục trên
           làm  người.  Trong  đất  nước  cộng  sản  chủ  nghĩa   người đã ướp trộn mồ hôi cùng mưa bùn, khô đi
           này,  những  kẻ  nhân  danh  đảng  cộng  sản  nắm    rồi lại ướt sũng, rồi iu ỉu hâm hâm qua nhiều ngày
           quyền  cai  trị,  thì  tự  cho  mình  là  "Dân  Tộc",  là   chưa được tắm giặt...

                    _____________________________________________________________________________________________

                         Đặc San Bất Khuất 2015 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX                                  72
   67   68   69   70   71   72   73   74   75   76   77